Chương 19: Đàn Chị Là Người Đầu Tiên 1

Phó Xuyên không biết sự thay đổi của Phó Tâm Linh và Phó Thanh Thanh, mà dù có biết cũng chẳng thèm quan tâm. Phó Xuyên bước lên xe buýt, hôm nay xe khá vắng khách, hắn tìm đại một chỗ ngồi xuống, sau đó lôi sách giáo khoa tiếng Anh ra học từ vựng.

Sau vài trạm, một bóng hình xinh đẹp bước lên xe, thoáng đưa mắt đã nhìn thấy Phó Xuyên ngồi một góc chăm chỉ học từ mới, khóe miệng cô ấy khẽ nhếch, bước tới chiếc ghế trống bên cạnh Phó Xuyên, ngồi xuống.

Phó Xuyên không để ý xem người ngồi kế bên là ai, vẫn đang nỗ lực ghi nhớ mấy câu tiếng Anh.

When you love someone, your eyelashes jumped from the inside out, little star...(Khi bạn yêu một người, chỉ cần chớp hàng mi là sao xa sẽ nhảy ra khỏi mắt bạn.) (Trích từ bộ phim “Một thuở tình thơ”)

“Phát âm sai từ inside out rồi kìa.”

Thẩm Sơ Đường đột ngột cất tiếng, dọa Phó Xuyên sợ hết hồn.

“Tình cờ quá ha đàn em.”

Thẩm Sơ Đường chủ động chào hỏi Phó Xuyên và trong khoảnh khắc đó, ánh nắng như càng thêm tươi sáng.

Phó Xuyên liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Thẩm Sơ Đường, khẽ gật đầu:

“Chào đàn chị.”

“Dọa cậu rồi hả? Xin lỗi nha.”

Thẩm Sơ Đường chống cằm, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm quyển sách giáo khoa tiếng Anh chi chít ghi chú của Phó Xuyên:

“Tính thi vào học viên nghệ thuật Tinh Mạn hả?”

Phó Xuyên ngạc nhau nhướng mày:

“Sao chị biết?”

“Với kỹ thuật vẽ của cậu hiện tại hoàn toàn có thể xin vào một trường đại học nghệ thuật không xét đến thành tích môn văn hóa, nhưng giờ cậu lại cắm mặt học hành kiểu này...Chỉ có thể là học viên nghệ thuật Tinh Mạn nổi tiếng nhất thành phố G mà thôi, vì trường đó có yêu cầu nhất định về trình độ các môn văn hóa mà.”

Thẩm Sơ Đường suy luận hợp tình hợp lý, đồng thời không hề keo kiệt mà đánh giá cực cao năng lực của Phó Xuyên, bởi Phó Xuyên là họa sĩ do Thẩm Sơ Đường tìm thấy, phong cách của hắn rất hợp gu thẩm mỹ của cô, Thẩm Sơ Đường tin vào mắt nhìn người của mình, chỉ cần Phó Xuyên kiên trì không từ bỏ, một ngày nào đó hắn sẽ trở thành một họa sĩ khiến cả thế giới phải kinh ngạc! Chắc chắn là như vậy!

“Vâng...Đậu vào học viên nghệ thuật Tinh Mạn là ước mơ của tôi.”

Cũng là để bù đắp cho tiếc nuối đời trước của Phó Xuyên.

Chỉ kém hai điểm, lại xa cả nghìn dặm, nếu đã có cơ hội làm lại, nhất định Phó Xuyên phải thi đậu ngôi trường đại học mà minh hằng mơ ước, cũng như bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới của riêng hắn.

“Vậy là chúng ta có cùng mục tiêu rồi, trùng hợp ghê.”

Phó Xuyên hoang mang:

“Không phải đàn chị đã được tuyển thẳng rồi sao?”

“Tôi vẫn chưa quyết định...Có điều kéo dài thời gian chút cũng hay, vậy thì giáo viên sẽ không xen vào việc học tập của tôi.”

Phó Xuyên là họa sĩ mà Thẩm Sơ Đường công nhận, còn từng góp ý cho tiểu thuyết của Thẩm Sơ Đường, thế là chẳng biết từ khi nào Thẩm Sơ Đường lại nổi hứng mở máy hát, vui vẻ trò chuyện với hắn.

Lý do Thẩm Sơ Đường muốn thi vào học viện nghệ thuật Tinh Mạn là để thực hiện ước nguyên của người nào đó, còn cụ thể đó là ai thì Thẩm Sơ Đường không nói rõ, chỉ là lúc nhắc tới, trong mắt cô thoáng hiện vẻ đau thương.

Thấy Thẩm Sơ Đường thoải mái hàn huyên tâm sự như vầy, Phó Xuyên không kiềm được mà mở miệng nói nhỏ:

“Hóa ra đàn chị không cao ngạo như lời đồn...”

Vừa nói xong, Phó Xuyên lập tức nhận ra bản thân đã lỡ miệng, vội xin lỗi:

“Đàn chị, chị...chị đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó...”

Lúc này, mặt mày Thẩm Sơ Đường đỏ bừng, tay siết lại thành nắm đấm, quay ngoắt qua chỗ khác, không thèm nhìn Phó Xuyên, trông có vẻ rất tức giận.

Tiêu rồi...

Phó Xuyên hốt hoảng, dù biết bản thân đã nói sai, lại chẳng có kinh nghiệm dỗ dành con gái. Nói ra có hơi xấu hổ nhưng kiếp trước Phó Xuyên từng nhận được lời tỏ tình của rất nhiều cô gái đấy. Mà cũng đúng thôi, hắn không chỉ sở hữu bề ngoài anh tuấn, mà còn biết vẽ vời, lúc nào cũng tỏa ra hơi thở đầy nghệ thuật, nên thu hút rất nhiều cô gái yêu mến, vấn đề là trái tim Phó Xuyên lúc đó chỉ hướng về mình nhà họ Phó, không có chút rung động nào với các cô gái khác, vì vậy dù tính cả hai đời thì Phó Xuyên vẫn “ế” từ trong bụng mẹ.

Về phần Tần Giản...ha ha, người ta vốn có xem trọng Phó Xuyên đâu, mà Phó Xuyên cũng chẳng ưa gì cô ta. Do Phó Tử Thâm chướng mắt Tần Giản nên hôn ước mới bị đẩy qua cho hắn, hắn không thích dỗ ngọt Tần Giản, Tần Giản lại chê bai hắn cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Nếu không nhờ một lần tác phẩm của Phó Xuyên tình cờ giúp nhà họ Tần cải tử hoàn sinh thì sau này làm gì có chuyện Tần Giản la liếm Phó Xuyên không buông chứ.

“Đàn chị...”

“Chị đừng giận...”

“Không phải tôi chê chị đâu, chỉ là...”

Phó Xuyên ngập ngừng mở miệng, mấy câu giải thích sứt sẹo kia đã thành công chọc cười Thẩm Sơ Đường.

“Đàn em Phó Xuyên này, không phải tôi cao ngạo lạnh lùng, mà là có hơi hướng nội, không thích tới những nơi có nhiều người xa lạ, càng không thích chủ động chào hỏi với những người không quen biết, dần dà tiếng xấu mới lan xa tới vậy.”

Thẩm Sơ Đường giải thích.

“Thế...tại sao đàn chị...”

Lại chủ động chào hỏi hắn chứ?

Đây là chuyện mà Phó Xuyên nghĩ thế nào cũng không ra.