Chương 24: Phân Biệt Đối Xử

Phó Xuyên phản bác:

“Thế các người không sợ Phó Tử Sâm học hư hả? Các người nâng hắn ta như nâng trứng, hứng hắn ta như hứng hoa như vậy thì theo lối suy nghĩ này của mấy người, đáng lý càng phải ngăn cấm hắn ta tiếp xúc với những thứ này chứ!”

“Phó Xuyên, cuối cùng tôi cũng nhận ra rồi...Cậu đang ghen tị với Tử Sâm, trong lòng cậu lúc nào cũng so sánh với em ấy! Cậu thật sự không có chút nhận thức nào về bản thân hết hả? Tử Sâm học hành xuất sắc như thế, còn cậu thì…”

“Còn tôi thì dựa vào thực lực của bản thân để thi đậu vào trường trung học phổ thông số 1 thành phố G. Và dù chị có chán ghét tôi cỡ nào, lý trí vẫn ép chị cho tác phẩm của tôi điểm tuyệt đối! Đúng là Phó Tử Sâm rất giỏi, nhưng tôi cũng đâu có kém cạnh! Thế là mấy người vẫn đối xử bất công đó thôi. Các chị thích Phó Tử Sâm, không thích tôi, có vậy thôi mà sao không dám nói thẳng ra thế? Mắc gì cứ phải giả vờ làm một người chị gái tốt vậy, chỉ tổ khiến người khác thấy kinh tởm!”

Phó Xuyên không ngần ngại vạch trần lớp mặt nạ giả tạo của Phó Thanh Thanh.

“Cậu...?!”

“Thưa cô Phó, nếu không có chuyện gì thì mời chị ra ngoài, đừng làm phiền tôi vẽ tranh.”

Phó Xuyên ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục làm việc. Vì sự xen ngang của Phó Thanh Thanh mà phí mất của hắn không ít thời gian. Theo kế hoạch thì hắn sẽ tranh thủ giờ nghỉ trưa để hoàn thành nốt hai đơn hàng cho khách, hy vọng vẫn kịp.

“Cậu...?!”

Phó Thanh Thanh tức đến giậm chân, mặt đỏ bừng, quay người rời đi. Bước chân cô ta ngày một nhanh hơn, trông như...Đang chạy trối chết.

Trong lòng Phó Thanh Thanh vang lên một giọng nói...Phó Xuyên nói đúng. Quả thật họ đã phân biệt đối xử giữa Phó Xuyên và Phó Tử Sâm. Bởi Phó Tử Sâm mới là đứa em trai mà họ công nhận. Còn Phó Xuyên, ngoài mối quan hệ huyết thống ra thì chẳng là gì cả.

Thậm chí hắn không nên được tìm thấy, không nên quay về nhà họ Phó, phá vỡ cuộc sống yên bình và hạnh phúc của họ!

Trước đây, Phó Thanh Thanh luôn nghĩ như vậy và cũng làm như vậy. Thế nên hiện tại, khi Phó Xuyên không còn lấy lòng họ, lẽ ra Phó Thanh Thanh phải vui mừng mới đúng.

Rốt cuộc là từ khi nào mà Phó Thanh Thanh bắt đầu quan tâm đến suy nghĩ của Phó Xuyên?

Bước chân của Phó Thanh Thanh dần chậm lại.

Sau một hồi suy nghĩ, cô cho rằng mình đã sinh lòng yêu mến tài năng của Phó Xuyên.

Với thiên phú kiệt xuất của Phó Xuyên, nếu để nó mờ nhạt giữa biển người, chắc chắn Phó Thanh Thanh sẽ thấy rất đáng tiếc. Là giáo viên, cô ta không thể ngồi yên nhìn chuyện đó xảy ra!

“Có lẽ nên đối xử với Phó Xuyên tốt hơn một chút...Ừ, một chút thôi…”

Nhưng phải làm thế nào để không ảnh hưởng tới bệnh nan y của Phó Tử Sẩm mà vẫn có thể trân trọng tài năng của Phó Xuyên...Phó Thanh Thanh nhất định sẽ kiểm soát tốt điều này!

Chiều hôm đó, sau hai tiết học, học sinh tan trường.

Lịch học của học sinh nghệ thuật khác với học sinh phổ thông, có rất nhiều học sinh dựa vào năng khiếu nghệ thuật để thi vào đại học, nên yêu cầu đặt ra về trình độ các môn văn hóa sẽ không cao, thậm chí có trường đại học còn không tính vào tiêu chí xét tuyển. Do vậy, có rất nhiều phụ huynh tìm đủ mọi cách cho con theo học các loại hình năng khiếu nghệ thuật như hội họa, thể thao, âm nhạc...hy vọng chúng sẽ vào được một ngôi trường danh tiếng để sau này dễ tìm việc.

Nhưng học sinh nghệ thuật lại có hai nhược điểm: học phí đắt và chuyên ngành khó kiếm việc...

Sau khi tan học, Phó Xuyên lén đến phòng máy hoàn thành nốt sản phẩm rồi gửi cho chủ thuê.

Đêm Qua Mưa Phùn Trời Nổi Gió:

“Tôi ưng lắm, đơn hàng đã được xác nhận.”

Một Họa Sĩ Chuyên Vẽ Hàng Cấm Không Đứng Đắn:

“Cảm ơn quý khách icon chúc mừng!”

Đêm Qua Mưa Phùn Trời Nổi Gió: “Phải rồi, Họa Sĩ Chuyên Vẽ Hàng Cấm này, cậu có hứng thú tham gia dự án truyện tranh cải biên của bên tôi không?”

Hả?

Truyện tranh cải biên á?

Phó Xuyên nghĩ ngay tới Thẩm Sơ Đường.

Cơ mà trên các trang web họa sĩ nổi tiếng như Picasso thì chuyện có biên tập của các nhà xuất bản truyện tranh đến tìm kiếm các họa sĩ để hợp tác cũng không có gì lạ.

Công ty mẹ của các trò chơi thể loại ACG nổi tiếng như Genshin Impact, Honkai: Star Rail cũng thường chọn hợp tác với các họa sĩ nổi tiếng vẽ fanart để dùng trong thời gian quảng bá sự kiện. Nói tới đây, không thể không nhắc đến miHoYo, bên đó vung tiền sảng khoái lắm, chịu trả cả một khoản kếch xù cho mấy bức tranh tuyên truyền dạng tác phẩm phái sinh. Đời trước, Phó Xuyên kiếm được cả chục nghìn tệ từ mấy đơn thế này đấy!

Nhưng hiện giờ, Phó Xuyên vẫn chưa có tiếng tăm gì trên Picasso, chỉ là một ma mới không quan trọng nên tất nhiên sẽ không nhận được sự chú ý từ các công ty lớn như miHoYo...Mà thôi, đi bước nào hay bước đó cái đã. Năm nay kiếm tiền là phụ, quan trọng nhất vẫn là thi đại học. Năm sau thì hắn đã đồng ý giúp đàn chị vẽ truyện tranh cải biên rồi, trước khi cô ấy thay đổi ý định, Phó Xuyên không thể thất hứa.

“Xin lỗi.”

Phó Xuyên đáp lại bằng hai chữ đơn giản.

Đêm Qua Mưa Phùn Trời Nổi Gió:

“Thật đáng tiếc…”

Thẩm Sơ Đường khó tránh khỏi có chút thất vọng. Cô ấy còn định tìm vài trợ thủ hợp ý để giúp Phó Xuyên.

Một Họa Sĩ Chuyên Vẽ Hàng Cấm Không Đứng Đắn:

“Quý khách ơi, sau này có thể tiếp tục hợp tác không?”