Chương 16: Dùng Kế Của Người Trả Cho Người 1

Trong mắt Phó Xuyên, có người thưởng thức, yêu thích tác phẩm của mình là một điều vô cùng hạnh phúc.

Cho dù ý tưởng được chia sẻ bị lộ ra, nhưng nếu không có tài năng và sự nỗ lực của Phó Xuyên, cũng chỉ là nói suông.

Mỗi họa sĩ đều có thói quen và sở thích sáng tác riêng, cố gắng bắt chước tác phẩm của người khác, chỉ có thể bắt chước được hình thức, không thể bắt chước được thần thái.

Hơn nữa, bây giờ Phó Xuyên chỉ là một họa sĩ mới, ai mà lại đi sao chép tác phẩm của hắn chứ?

Lượng người xem còn không có, nhìn cũng chẳng thấy.

Không ngờ sở thích của kim chủ lại trùng khớp với Phó Xuyên, hai người càng trò chuyện về hội họa thì càng thêm hăng say.

Thẩm Sơ Đường ngồi phía sau Phó Xuyên, hai người cách nhau một chiếc ghế sofa, hoàn toàn không nhận ra đối phương chính là người mình đang nói chuyện trên mạng.

Phó Xuyên thấy điện thoại sắp hết pin nên đành nói với kim chủ một tiếng rằng mình phải bắt xe buýt về nhà, rồi đứng dậy rời đi.

Tạc Dạ Vũ Sơ Phong Tựu:

"Đi đường cẩn thận."

Không ngờ lại trò chuyện với Một họa sĩ bản thảo không đứng đắn lâu như vậy...

"Bạn bè tri kỷ ở khắp nơi, dù xa cách vẫn như gần bên..."

Khóe môi Thẩm Sơ Đường không khỏi cong lên nở một nụ cười.

Cô nhớ đến lời khuyên về tiểu thuyết mà Phó Xuyên đã đưa cho mình hôm nay.

Cảm hứng như suối nguồn tuôn trào, không ngừng phun trào.

Thẩm Sơ Đường vội vàng lấy sổ tay từ trong cặp ra ghi lại...

Đợi đến khi Phó Xuyên vội vàng về đến nhà họ Phó, đã là tám giờ tối.

Ngoài dự đoán, trong nhà không có một ai.

Quản gia vừa lúc gặp Phó Xuyên, ông ngạc nhiên nói:

"Cậu Phó Xuyên à, cậu Tử Sâm đột nhiên ngất xỉu đã được đưa đến bệnh viện rồi, sao cậu về sớm vậy?"

"Họ không gọi tôi."

Phó Xuyên nói với vẻ mặt vô cảm.

Hóa ra là Phó Tử Sâm xảy ra chuyện.

Với y học hiện tại thì căn bệnh nan y của Phó Tử Sâm không có thuốc chữa, mạng sống chỉ còn lại ngắn ngủi mười mấy năm, cần được chăm sóc cẩn thận mới có thể duy trì sự sống, chỉ hơi bất cẩn một chút là sẽ giống như hôm nay, phải đến bệnh viện cấp cứu, nếu không có nhà họ Phó, chắc đã chết từ lâu rồi.

Nếu là kiếp trước, dù bị người nhà họ Phó ngó lơ, Phó Xuyên vẫn sẽ đạp xe đến bệnh viện thăm Phó Tử Sâm.

Chỉ là...Không liên quan đến hắn nữa.

Đã có người nhà họ Phó quan tâm, cần hắn làm gì nữa? Đến đó chỉ bị mắng mỏ, bị nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Dù Phó Tử Sâm có sống lại, có được nhiều thứ hơn nữa, thì thứ quan trọng nhất là mạng sống cũng không thể giữ được..."

Coi như là báo ứng đi.

Phó Xuyên lặng lẽ lên lầu, về phòng, bắt đầu lên ý tưởng cho nhiệm vụ mà kim chủ giao.

Quản gia chỉ nhẹ nhàng thở dài một cái.

Những uất ức mà Phó Xuyên phải chịu đựng ở nhà họ Phó, quản gia luôn nhìn thấy.

Cũng không hiểu tại sao người nhà họ Phó lại lạnh nhạt với đứa con trai ruột thịt khó khăn lắm mới tìm lại được như vậy.

Dù hoàn cảnh của Phó Tử Sâm thật đáng thương, nhưng thiên vị người này, lạnh nhạt với người kia... thật không hợp lý! Phó Xuyên mới là người thân ruột thịt của họ! Từ nhỏ đã bị bắt cóc, cuộc sống của Phó Xuyên rất khổ cực, chẳng phải nên bù đắp gấp đôi sao?

Lúc Phó Tâm Linh và Phó Thanh Thanh trở về nhà họ Phó đã là mười một giờ đêm.

Cũng là do sau khi Phó Tử Sâm tỉnh lại, kiên quyết yêu cầu họ trở về.

Những người chị khác đều đang làm việc ở nơi khác, sau khi bố mẹ ở nước ngoài biết chuyện, cũng lần lượt gọi video về.

Sau khi Phó Tử Sâm tỉnh lại rất hiểu chuyện, dù cả người không thoải mái, vẫn nở nụ cười, ra hiệu cho mọi người đừng lo lắng.

Tình trạng này không phải là hiếm gặp ở nhà họ Phó.

Mong mọi người bỏ công việc đang làm dở để chạy về chăm sóc Phó Tử Sâm là điều không thực tế.

Phó Linh Nhi nói cô ta sẽ ở lại bệnh viện, ngủ trong phòng VIP, sáng mai đến công ty gần đó.

Có nguồn lực y tế hàng đầu, cộng với Phó Linh Nhi chăm sóc, thấy Phó Tử Sâm không có gì đáng ngại, Phó Tâm Linh và những người khác mới yên tâm về nhà.

"Em năm, chúng ta có quên gì không?"

Dù đã trở về nhà, nhưng Phó Tâm Linh luôn cảm thấy thiếu thiếu điều gì đó, nhưng lại không nói rõ được là thiếu gì.

Phó Thanh Thanh cụp mắt xuống:

"...Phó Xuyên không đến."

"A! Đúng rồi! Chính là tên Phó Xuyên chết tiệt đó! Tử Sâm xảy ra chuyện lớn như vậy, sao cậu ta lại không đến bệnh viện thăm em trai chứ!"

Cuối cùng Phó Tâm Linh cũng nhớ đến sự tồn tại của Phó Xuyên, lập tức tức giận vô cùng.

"Chị hai, chị có thấy... gần đây Phó Xuyên có vẻ lạ lạ không?"

Phó Thanh Thanh không nhịn được nói ra cảm nhận của mình.

Nếu như nói là muốn lạt mềm buộc chặt, thu hút sự chú ý của các chị, thì Phó Xuyên cũng quá bình tĩnh rồi.

Dù ở trường hay ở nhà, Phó Xuyên dường như thật sự không quan tâm đến những người chị như họ nữa.

Phó Tâm Linh bĩu môi:

"Không phải là do chị làm vỡ khung ảnh gia đình của cậu ta, nên cậu ta cố tình tỏ thái độ sao? Chỉ là một bức ảnh thôi mà!"

"Chị hai, chị làm vỡ khung ảnh gia đình của Phó Xuyên á?"

Phó Thanh Thanh ngơ ngác.

Cái này...

“Tại sao vậy?”

Phó Tâm Linh kể lại chuyện tối hôm đó cho Phó Thanh Thanh nghe.