Chương 17: Dùng Kế Của Người Trả Cho Người 2

"Rõ ràng Phó Xuyên biết Tử Sâm bị bệnh nan y, vậy mà còn dám lớn tiếng với em ấy, chị bênh vực Tử Sâm nên đã đập vỡ khung ảnh trước mặt Phó Xuyên, chị cũng không biết đó là ảnh gia đình, nhưng Phó Xuyên chẳng quan tâm gì cả, còn bảo chị vứt vào thùng rác... Một người đàn ông nhỏ nhen như vậy, không bằng Tử Sâm!"

"Phó Xuyên thật sự không quan tâm đến bức ảnh gia đình đó nữa sao?"

Không biết tại sao trong lòng Phó Thanh Thanh lại có cảm giác bức bối.

Nếu là Phó Xuyên trước đây, chắc chắn sẽ không thể không quan tâm.

Phó Xuyên đã nói, đó là bảo bối mà hắn sẽ trân trọng cả đời.

Vẻ mặt vui mừng, ánh mắt lấp lánh của Phó Xuyên lúc đó... tất cả đều không phải là giả dối.

Tại sao Phó Xuyên lại trở nên như thế này?

Đúng lúc đó, Phó Xuyên xuống uống nước thì bắt gặp Phó Tâm Linh và Phó Thanh Thanh.

Phó Xuyên vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.

Hắn vẫn chưa đủ lông đủ cánh, còn phải sống ở nhà họ Phó thêm một năm nữa.

Tình huống này, không thể tránh khỏi.

Phó Xuyên chỉ gật đầu, gọi "Chị Hai", "Chị Năm", rồi đi vào bếp rót nước.

Thấy Phó Xuyên lạnh lùng vô tình như vậy, Phó Tâm Linh nghiến răng:

"Phó Xuyên, chuyện Tử Sâm ngất xỉu, cậu có biết không?"

Phó Xuyên uống một ngụm nước:

"Biết."

"Biết sao cậu không đến bệnh viện thăm em ấy!"

"Lần trước em đến bệnh viện thăm, chị Hai nói sau này em đừng đến nữa, kẻo kích thích Tử Sâm, khiến bệnh tình của em ấy nặng thêm."

Phó Xuyên nói nhẹ nhàng, dùng kế người trả cho người.

"..."

Phó Tâm Linh nhìn Phó Thanh Thanh với vẻ mặt khó hiểu, như muốn nói…Chị đã nói những lời như vậy sao?

Phó Thanh Thanh gật đầu.

Không chỉ Phó Tâm Linh nói, mà cả chị Ba, chị Tư cũng nói như vậy.

Bảy người chị của họ đều sợ sự xuất hiện của Phó Xuyên sẽ kích thích Phó Tử Sâm, khiến bệnh tình của hắn ta nặng hơn.

Phó Xuyên muốn đi qua Phó Tâm Linh và Phó Thanh Thanh để lên lầu.

Phó Tâm Linh cảm thấy mất mặt, lòng tự trọng của một người chị không cho phép cô ta mất mặt ở đây, liền vội vàng nói:

"Vậy... vậy cậu cũng nên hỏi thăm tình hình của Tử Sâm chứ? Dù sao em ấy cũng là em trai của cậu!"

"Chính chị đã nói bảo em đừng quan tâm đến chuyện của Phó Tử Sâm."

Nói xong câu này, Phó Xuyên không quay đầu lại mà đi lên lầu.

"Cậu! Phó Xuyên!"

Phó Tâm Linh không dám tin đây là những lời Phó Xuyên nói ra.

Nếu là Phó Xuyên trước đây, làm sao dám nói những lời như vậy với cô ta chứ?

Nào là người chị đáng kính nhất, miệng lưỡi đàn ông, toàn là lừa gạt!

Bây giờ thì lộ nguyên hình, lạnh nhạt với cô ta như vậy...

Đồ em trai chết tiệt!

Không biết tại sao, kể từ khi Phó Xuyên không còn quan tâm đến cả ảnh gia đình, để cô ta vứt đi như rác thì bất cứ khi nào Phó Tâm Linh đối mặt với Phó Xuyên, cô ta luôn cảm thấy bối rối, mất đi sự bình tĩnh thường ngày, đây không giống Phó Tâm Linh - một luật sư luôn chiến thắng chút nào!

Có lẽ... với tư cách là một luật sư, Phó Tâm Linh cảm thấy điều quan trọng nhất khi giúp người ta tranh tụng là nắm bắt được điểm yếu của đối phương, một khi bị khống chế, vụ kiện coi như thắng một nửa, nếu Phó Xuyên không quan tâm đến tình thân của gia đình, thì Phó Tâm Linh còn có thể dùng gì để kiềm chế hắn chứ?

Phó Tâm Linh không nhịn được nói:

"Em Năm, em cứ để Phó Xuyên kiêu ngạo như vậy, không nói một lời nào sao?"

Phó Thanh Thanh bất lực nói:

"Lúc trước là chúng ta nói như vậy, Phó Xuyên chỉ làm theo thôi, em còn có thể nói gì nữa?"

"..."

Aaaa!

Phó Tâm Linh chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét lớn.

Từ bao giờ mà cô ta lại phải chịu ấm ức như vậy.

Mà lại còn là từ Phó Xuyên, người trước đây luôn tìm mọi cách lấy lòng họ.

Phó Thanh Thanh nhẹ giọng hỏi:

"Chị Hai, chị đã xem tranh của Phó Xuyên chưa?"

"Tranh thối của nó có gì đáng xem! Chị đi tắm đây!"

Phó Tâm Linh tức giận bỏ đi.

Ở phía bên kia, Phó Xuyên mất vài tiếng ở trong phòng để phác thảo vài bức tranh cho kim chủ.

Nữ chính loli tóc đen mắt đỏ, nam phụ cẩm y dạ hành...

Phó Xuyên chụp ảnh các bức vẽ, gửi cho Tạc Dạ Vũ Sơ Phong Tựu.

"Kim chủ đại nhân, kiểu này được không ạ?"

Mặc dù hai người đã hợp tác một lần, nhưng Phó Xuyên vẫn chưa nắm bắt hoàn toàn sở thích của kim chủ.

Vì lần trước không có điện thoại, cộng thêm bức vẽ bị Phó Thanh Thanh phá hỏng, bất đắc dĩ phải làm lại, lần này có điều kiện rồi, việc xác nhận bố cục với kim chủ là rất quan trọng, dù sao thì một câu nói của bên A, cũng có thể khiến bên B vất vả cả ngày trời.

Mười phút sau, Tạc Dạ Vũ Sơ Phong Tựu mới trả lời.

"Tôi đã xem kỹ tranh của cậu, bố cục rất tốt, nữ chính và nam phụ đều rất sống động, điểm nhấn rất tinh tế..."

"Tuy nhiên, tôi nghĩ nên sửa lại một số chi tiết sẽ tốt hơn, khuyên tai của nữ chính nên đổi thành khuyên tai chạm khắc rỗng, đao của nam phụ là Đường hoành đao..."

Tạc Dạ Vũ Sơ Phong Tựu khẳng định tác phẩm của Phó Xuyên, đồng thời đưa ra những đề xuất cải tiến.

Và còn gửi cả hình ảnh thực tế của những chỗ cần cải tiến cho Phó Xuyên.