Chương 15: Phó Tử Sâm Ngất Xỉu

Nếu không, với một tài khoản mới toanh như của Phó Xuyên, yêu cầu về giá trị đơn hàng tối thiểu của nền tảng Picasso là một nghìn tệ, bằng mức giá đó kim chủ có thể tìm thấy những họa sĩ khác đã hoạt động trên nền tảng nửa năm, có đủ số lượng giao dịch và tỷ lệ đánh giá tốt, trừ khi Phó Xuyên sẵn sàng liều lĩnh vẽ những bản thảo vi phạm... kiểu như 3D Tifa, Ada Wong, nhưng ở trong nước thì dễ bị công an tóm quá.

Phó Xuyên rút tiền từ nền tảng vào thẻ ngân hàng, định tan học sẽ đến chợ đồ cũ mua một chiếc điện thoại Android, nếu không thì việc nhận đơn, trả lời tin nhắn của kim chủ... đều rất phiền phức!

Buổi chiều tiết hai và ba là tiết chuyên ngành.

Vẫn là Phó Thanh Thanh dạy thay.

Lần này, Phó Thanh Thanh không tự chủ được mà dán mắt vào tác phẩm của Phó Xuyên.

Chủ đề hôm nay là “Người mẫu khỏa thân”.

So với những tác phẩm còn non nớt của các học sinh khác, Phó Xuyên hoàn toàn tập trung, chỉ vài nét vẽ đơn giản đã phác họa nên bức tranh mỹ nữ Hy Lạp cổ đại tắm rửa vô cùng sống động.

Có thể nói, trong cả lớp, Phó Xuyên chắc chắn là người đặc biệt nhất.

Kỹ thuật vẽ của Phó Xuyên quá thành thục, cách tư duy tìm điểm đột phá rất tự nhiên, tác phẩm tạo ra tràn đầy sức sống, chỉ cần nhìn bằng mắt thường cũng cảm thấy chấn động, như một viên ngọc quý bị bụi phủ bắt đầu tỏa sáng!

Tác phẩm của những người khác so với Phó Xuyên, thật sự không đáng xem!

Trước đây, Phó Xuyên thật sự đã vẽ đẹp như vậy sao?

Phó Thanh Thanh vắt óc suy nghĩ, cố gắng nhớ lại những bức tranh của Phó Xuyên, chợt nhận ra cô ta thật sự không mấy hiểu về cậu em trai này...

Dù là người thân ruột thịt trên danh nghĩa, là em trai ruột thịt khó khăn lắm mới tìm lại được, nhưng Phó Thanh Thanh đã từng thật sự cố gắng tìm hiểu niềm vui, nỗi buồn, tài năng và lý tưởng của Phó Xuyên chưa?

"Cô ơi, em vẽ xong rồi."

Giọng nói của Phó Xuyên cắt ngang dòng suy nghĩ của Phó Thanh Thanh.

Tiết chuyên ngành chỉ cần hoàn thành tác phẩm, đạt điểm qua môn, là có thể rời đi trước.

Phó Xuyên muốn tranh thủ thời gian này nhanh chóng mua điện thoại.

"Em đi đi..."

Phó Xuyên rời đi thẳng.

Không hề dừng lại.

Cảm giác kỳ lạ nọ…. lại xuất hiện.

Dường như trong thế giới của Phó Xuyên, Phó Thanh Thanh đã trở nên không còn quan trọng nữa.

Thật sự là Phó Xuyên đang muốn lạt mềm buộc chặt sao?

Hay chỉ là ảo giác của Phó Thanh Thanh?

Phó Xuyên không để ý đến sự thay đổi của Phó Thanh Thanh, sau khi rời khỏi trường, hắn đến ngân hàng rút tiền, rồi đến chợ đồ cũ, mua một chiếc điện thoại Samsung giá rẻ, tốn tám trăm tệ.

Sau khi kiểm tra các chức năng như chụp ảnh, WIFI,... không có vấn đề gì, Phó Xuyên hài lòng rời đi.

Hắn tìm một quán KFC, tải các ứng dụng khác nhau vào máy.

Cũng hiếm khi xa xỉ gọi một combo giá rẻ.

Hôm nay cứ ăn tối ở ngoài vậy.

Phó Xuyên không định báo cho người nhà họ Phó biết.

Dù sao thì hắn có về nhà ăn cơm hay không, họ cũng sẽ không đợi hắn, không cần quan tâm.

Họ chỉ quan tâm đến Phó Tử Sâm, cũng đúng ý Phó Xuyên.

Bây giờ thái độ của Phó Xuyên đối với người nhà họ Phó là tránh được thì tránh, không tránh được thì mặc kệ.

Dù sao thì sau khi thi đại học xong, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Đang lúc Phó Xuyên nghịch điện thoại, hắn không hề chú ý đến Thẩm Sơ Đường bước vào KFC.

Cô mua một ly kem sundae, sau đó tìm một chỗ ngồi khuất rồi từ từ thưởng thức.

Tiện thể lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Một họa sĩ bản thảo không đứng đắn.

"Có thể cho tôi biết cậu đã lên ý tưởng cho khung tranh như thế nào không?"

Thẩm Sơ Đường xúc một thìa sundae, vị ngọt lan tỏa trong lòng, đôi mắt sáng lên.

Thật bất ngờ...

Ngoài Phó Xuyên ra, lại còn có họa sĩ mới có thể sáng tạo ra những tác phẩm tràn đầy sức sống như vậy.

Xuất thân gia đình khiến Thẩm Sơ Đường có gu thẩm mỹ rất cao trong nghệ thuật, nếu không phù hợp với sở thích của cô, tất cả đều bị loại bỏ.

Một số cuốn tiểu thuyết đã được bán bản quyền dưới bút danh của Thẩm Sơ Đường, chỉ duy nhất bản quyền truyện tranh là chưa bán.

Bởi vì đối phương không tìm được họa sĩ phù hợp với định hướng của cô.

Lần nào Thẩm Sơ Đường cũng dồn hết tâm huyết cho mỗi cuốn tiểu thuyết mình sáng tác, tra cứu tài liệu, thiết lập nhân vật nam nữ chính, thậm chí cả nhân vật phụ. Bất kể là thứ gì Thẩm Sơ Đường cũng sẽ viết chi tiết hàng nghìn chữ, từ lúc sinh ra, bối cảnh, bước ngoặt...

Mỗi cuốn tiểu thuyết giống như đứa con tinh thần của Thẩm Sơ Đường, không thể nói là bán bản quyền rồi là mặc kệ, Thẩm Sơ Đường muốn tìm họa sĩ tốt nhất, phù hợp với ý mình nhất!

Một họa sĩ bản thảo không đứng đắn nhanh chóng trả lời.

Hai người trò chuyện rất sôi nổi.

Phó Xuyên không hề ngại chia sẻ ý tưởng sáng tác với kim chủ.

---

Chỉ khi đánh mất rồi mới hiểu tầm quan trọng của người đó, Phó Thanh Thanh đã dần nhận ra tài năng của Phó Xuyên, nhưng liệu mọi chuyện có còn cứu vãn được?