Hình như đàn chị cũng thích đọc sách giấy.
Bởi hắn thường xuyên nhìn thấy Thẩm Sơ Đường cầm trong tay…
Cốc cốc…
Tiếng đập cửa cắt ngang mạch suy nghĩ của Phó Xuyên.
Cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng Phó Xuyên, bởi kiếp trước làm gì có ai tới gõ cửa phòng hắn ngoại trừ Phó Tử Thâm đâu.
Nhưng Phó Tử Thâm không gõ cửa dồn dập như vậy, hơn nữa hắn ta chỉ tới vào giờ cơm thôi.
Nếu không phải Phó Tử Thâm muốn giả vờ làm em trai ngoan trước mặt các chị thì hắn ta cũng chẳng thèm tới tìm Phó Xuyên làm gì.
Rốt cuộc đang xảy ra chuyện quái gì vậy?
Phó Xuyên mở cửa phòng, thấy người đứng ngoài là Phó Thanh Thanh thì lạnh lùng hỏi:
“Có gì không?”
Phó Thanh Thanh thấy Phó Xuyên tỏ thái độ lạnh lùng xa cách, lại cho rằng hắn cố ra vẻ lạt mềm buộc chặt nên cất lời:
“Không có chuyện gì thì không thể tìm em tâm sự hả? Dù gì chị cũng là chị của em đó.”
Nếu Phó Xuyên của lúc trước mà nghe thấy Phó Thanh nói như thế thì chắc chắn sẽ vui tới phát điên.
Sau đó sẽ như chú nai con mới sinh đứng không vững, run rẩy cuống quýt mời Phó Thanh Thanh vào phòng, đặng lấy lòng cô ta.
Có chơi chiêu lạt mềm buộc chặt cũng vô ích, lần này kiểu gì Phó Xuyên cũng sẽ để lộ mặt thật thôi…
“Giờ em bận lắm, để lần sau đi chị.”
Nói xong, Phó Xuyên lập tức đóng cửa phòng.
“…”
Phó Thanh Thanh sốc trợn tròn mắt.
Kiểu này…
Sao Phó Xuyên lại không làm theo kịch bản vậy!
Học được kế này từ ai thế?
Lần này lại có thể nhẫn nhịn tới mức này cơ à?
Phó Xuyên tốn khoảng nửa tiếng để hoàn thành tác phẩm cho khách hàng, thở phào nhẹ nhõm.
Phó Xuyên nhìn người đàn ông tóc bạc đẹp trai ngời ngời, nắm giữ trong tay muôn vì tinh tay, thống trị bầu trời cả nghìn năm đầy sinh động trên ảnh, nếu giờ mà có điện thoại trên tay, chắc chắn hắn sẽ tức tốc chụp ảnh gửi cho khách hàng đánh giá.
Ai lại không muốn tác phẩm mới ra lò của mình được người khác thưởng thức, tán dương chứ?
“Sau khi lãnh lương phải chạy đi mua điện thoại cảm ứng ngay mới được!”
Chứ dùng điện thoại bàn phím có hơi bất tiện!
Phó Xuyên đặt bức tranh sang một bên, xuống dưới nhà uống nước.
Phó Thanh Thanh ngồi thẫn thờ trong phòng, chẳng hiểu sao cứ thấy bất an trong lòng.
Thế là cô ta mò sang phòng Phó Tử Thâm, bảo muốn giúp hắn ta làm bài tập, nhưng chưa được bao lâu lại phát hiện kỳ thật Phó Tử Thâm không cần Phó Thanh Thanh phải dạy thêm, vì hiện tại, bài tập lớp 11 không làm khó được Phó Tử Thâm.
Phó Tử Thâm nhận ra sự bất thường của Phó Thanh Thanh, vô cùng ngoan ngoãn khuyên Phó Thanh Thanh về nghỉ trước, bản thân có thể tự làm bài một mình.
Đúng vậy, đứa em trai mà Phó Thanh Thanh công nhận chỉ có một mình Phó Tử Thâm. Hắn thông minh, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, chưa lần nào khiến Phó Thanh Thanh phải nhọc lòng.
Vậy tại sao cô ta lại thấy khó chịu trước thái độ lạt mềm buộc chặt đó của Phó Xuyên?
Có lẽ…
Là vì Phó Thanh Thanh đã nhận ra tài năng nghệ thuật thiên bẩm của Phó Xuyên nên có cái nhìn khác về hắn chăng?
Đúng lúc này, Phó Thanh Thanh phát hiện cửa phòng Phó Xuyên hé mở, bên trong có ánh đèn hắt ra ngoài.
Ma xui quỷ khiến thế nào Phó Thanh Thanh lại tiến tới, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Không nên làm như thế, đây là vi phạm sự riêng tư của người khác.
Đạo đức nghề nghiệp của nhà giáo nhân dân nhắc nhở Phó Thanh Thanh.
Có thể nói, đây là hành vi trơ trẽn nhất Phó Thanh Thanh từng làm.
Hơn nữa còn là vì người em trai mà cô ta chưa từng quan tâm đến - Phó Xuyên.
“Không, mình chỉ muốn chứng minh rằng Phó Xuyên đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, rằng nó vẫn chỉ là thằng em trai đang cố cướp lấy sự chú ý của chúng ta thôi, lý do bận việc ban nãy toàn là giả vờ giả vịt cả…”
Phó Thanh Thanh làm vậy là để bảo vệ Phó Tử Thâm khỏi âm mưu thế chỗ của Phó Xuyên thôi!
Sau khi tự biện minh cho hành vi đê tiện của mình, Phó Thanh Thanh thấy tự tin hơn nhiều, dứt khoát đẩy cửa ra.
Phó Xuyên uống nước xong, trở lên lầu, lại phát hiện cửa phòng đã bị mở toang từ lúc nào không hay.
Gió thổi hả ta?
Vừa nghĩ, Phó Xuyên vừa tiến lại gần, sau đó nhìn thấy Phó Thanh Thanh đang đứng ngắm tác phẩm của mình đến ngây người…
“Chị đang làm gì vậy?”
Phó Xuyên đột ngột lên tiếng dọa Phó Thanh Thanh giật nảy mình, bất cẩn làm rơi bức tranh của Phó Xuyên xuống đất.
Bịch.
Bức tranh mà màu còn chưa kịp khô cứ thế bị hủy hoại triệt để.
Sắc mặt Phó Thanh Thanh lập tức thay đổi.
“Chị… chị không cố ý…”
Một Phó Thanh Thanh trước giờ luôn ỷ vào thân phận chị gái mà nhìn xuống Phó Xuyên cũng bắt đầu phát hoảng.
Bởi vì Phó Thanh Thanh chưa được sự đồng ý của Phó Xuyên đã tự tiện bước vào phòng.
Và cũng chính sự bất cẩn của Phó Thanh Thanh đã làm hỏng bức tranh Phó Xuyên vẽ.
Vậy nên Phó Thanh Thanh không thể trơ trẽn đến mức đổ lỗi cho Phó Xuyên rằng do hắn đột ngột lên tiếng, dọa cô ta giật mình nên bức tranh mới bị hỏng.
Phó Xuyên bình tĩnh bước tới, nhặt tờ giấy vẽ lên.
Rồi xong, bức tranh hư hết thật rồi.
Phó Xuyên vò bức tranh thành một cục, ném vào thùng rác.
“Chị còn việc gì nữa không?”
Lần này, giọng Phó Xuyên có hơi gắt.
“Phó Xuyên, chị… chị tới là muốn báo cho em hay rằng bức tranh em vẽ trong tiết chuyên ngành hôm nay rất đẹp, chị cho em điểm tuyệt đối.”