Chương 11: Không Thấy Không Quan Tâm Không Để Ý 1

Còn nếu Phó Tử Sâm vì việc gì đó về nhà muộn, mọi người đều đợi Phó Tử Sâm về mới ăn cơm.

Không sao cả.

Dù sao cũng chỉ còn một năm thi đại học nữa, lên đại học là có thể thoát ly khỏi Phó gia rồi.

Tuy nhiên -

"Sao em về muộn thế?"

Phó Tử Sâm chưa kịp mở miệng.

Phó Thanh Thanh lại lên tiếng trước.

Mọi người ngạc nhiên nhìn Phó Thanh Thanh.

Trong trí nhớ của Phó Xuyên, mặc kệ hắn làm gì Phó Thanh Thanh cũng đều ba không.

Không thấy, không quan tâm, không để ý.

Dù Phó Xuyên có nịnh nọt hay hành xử thế nào, Phó Thanh Thanh đều im lặng, không mở miệng nói câu nào.

Nhưng chỉ cần là chuyện của Phó Tử Thâm, Phó Thanh Thanh sẽ lập tức hướng ánh mắt căm thù nhìn chằm chằm Phó Xuyên, hệt như những người chị khác.

Lần này…

Phó Thanh Thanh vậy mà lại chủ động hỏi thăm Phó Xuyên tại sao lại về trễ như thế.

Đúng là mặt trời mọc đằng Tây mà.

“Có việc.”

Phó Xuyên không muốn tốn công phỏng đoán xem Phó Thanh Thanh đang nghĩ gì trong đầu.

Châm chọc hay khiêu khích gì cũng được, bởi kiếp này Phó Xuyên không muốn làm con chó mãi lẽo đẽo theo sau nhà họ Phó tiếp nữa.

Bọn họ thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đó đi, hiện tại Phó Xuyên đã ngộ ra chân lý, chỉ cần biết tương lai nên đi con đường nào là được.

“…Ngồi xuống ăn cơm đi.”

Phó Thanh Thanh đã nhận ra thái độ của mình không giống lúc trước.

Để tránh bị người khác phát hiện, Phó Thanh Thanh chỉ đơn giản nói một câu rồi ăn cơm tiếp.

Phó Tử Thâm định gắp đùi gà trong chén qua cho Phó Xuyên, vờ như mình là một đứa em trai rất tốt bụng luôn lo lắng cho Phó Xuyên, nhưng Phó Xuyên lại chọn vị trí hẻo lánh nhất, cách khá xa chỗ ngồi của Phó Tử Thân, nên hắn ta chỉ đành từ bỏ.

Nếu giờ hắn ta cố ý gắp đùi gà đặt vào chén Phó Xuyên e là sẽ phản tác dụng, khiến hắn ta trông như đang ra vẻ. Hiện tại, Phó Tử Thâm đã nắm chặt trái tim của các chị trong tay, không cần phải làm những hành vi ngu xuẩn như thế.

“Tử Thâm này, em ăn nhiều thịt chút đi, giờ em đang tuổi ăn tuổi lớn, phải tẩm bổ nhiều vào.”

Phó Linh Nhi gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong chén Phó Tử Thâm.

“Cảm ơn chị cả…”

Phó Tử Thâm vô thức liếc nhìn Phó Xuyên, lại phát hiện hắn chẳng có phản ứng gì cả.

Thật ra Phó Tử Thâm biết rất rõ…

Mỗi lần các chị đối xử tốt với Phó Tử Thâm, Phó Xuyên sẽ len lén nhìn hắn ta bằng ánh mắt hâm mộ.

Phó Tử Thâm rất thích ngắm ánh mắt của kẻ bại trận như Phó Xuyên, thật sự sung sướng vô cùng!

Nhưng lần này Phó Xuyên lại chẳng thèm để ý, báo hại Phó Tử Thâm không cảm nhận được sự thoả mãn kia.

Nói thật thì có hơi bực đấy!

Phó Linh Nhi cũng đã nhận ra điều này…

Tới Phó Tử Thâm còn phát hiện thì sao Phó Linh Nhi lại không nhận ra cho được?

Quả thật, Phó Xuyên của hiện tại cứ như biến thành một người khác vậy.

Chẳng lẽ chuyện đập vỡ ảnh gia đình, bị tống vào đồn cảnh sát, phải nhường lại cả quà lẫn hôn ước cho Phó Tử Thâm đã thật sự làm tổn thương trái tim Phó Xuyên ư?

“Em no rồi.”

Phó Xuyên đặt chén đũa xuống bàn, không nhìn lại mà đi thẳng một mạch lên lầu.

Hắn còn chuyện quan trọng hơn cần làm, không có thời gian nán lại đó nhìn người nhà họ Phó lục đục với nhau.

Mắt Phó Thanh Thanh sâu hun hút.

Phó Tử Thâm lo lắng hỏi:

“Chị cả, chị năm, anh Phó Xuyên…Ăn ít quá.”

Phó Linh Nhi bình thản đáp:

“Không cần lo lắng cho nó, lớn già đầu rồi, nó tự biết nên ăn bao nhiêu là đủ, cũng tự biết cách chăm sóc cho bản thân. Tử Thâm, Tần Giản đồng ý sẽ tới gặp em vào cuối tuần này, nếu em thật sự không thích thì cứ nói với chị cả, đừng ép buộc bản thân.”

Suy nghĩ của Phó Linh Nhi và Phó Tâm Linh giống nhau, tuy Phó Tử Thâm mắc bệnh nan y, nhưng dù gì cũng là chuyện quan trọng cả đời người, không thể quyết định qua loa được. Nếu hắn ta không thích thì thôi, không cần ép, bởi họ cũng không muốn những ngày tháng cuối cùng của Phó Tử Thâm chìm trong đau khổ và nuối tiếc! Cùng lắm chuyển mối hôn sự này cho Phó Xuyên!

Vừa nghe thấy có thể gặp Tần Giản, Phó Tử Thâm vui mừng không xiết:

“Cảm ơn chị cả…Khụ..khụ!”

“Lại ho khan rồi, để chị đi lấy thuốc cho em.”

Sau khi về phòng, Phó Xuyên bắt đầu phác thảo bản vẽ theo yêu cầu của người đặt hàng.

Chỉ cần vài nét bút, một anh chàng đẹp trai với mái tóc bạc và bộ đồ đen trông vô cùng sinh động đã hiện lên.

Đầu tiên, hắn phác thảo sơ bộ ý tưởng lên giấy, sau đó mới dùng máy tính vẽ lại chi tiết.

Đây là phong cách vẽ tranh của Phó Xuyên.

Tốc độ phát triển của khoa học kỹ thuật thời nay nhanh tới chóng mặt, vẽ trên giấy đang dần bị thay thế bởi vẽ bằng máy và có xu thế bị loại bỏ.

Nhưng Phó Xuyên lại là một “người hoài cổ”, hắn cho rằng tác phẩm được vẽ tay bằng bút trông có sức sống và thân thiết hơn nhiều.

Tương tự với việc đọc sách, Phó Xuyên không ưa đọc trên điện thoại mà chuộng sách giấy hơn, vì khi cầm sách sẽ có cảm giác chân thật.

Đúng lúc này, trong đầu Phó Xuyên hiện lên bóng dáng của Thẩm Sơ Đường.