Chương 13: Không Thấy Không Quan Tâm Không Để Ý 3

Ngày hôm sau, Phó Xuyên xuống lầu ăn sáng.

"Anh Phó Xuyên, chào buổi sáng."

Phó Tử Sâm chủ động chào hỏi Phó Xuyên.

Phó Xuyên gật đầu, tìm một chỗ khuất nhất, ăn bánh mì, uống sữa.

Không thèm nhìn Phó Linh Nhi và Phó Thanh Thanh lấy một cái.

Phó Linh Nhi đang đọc báo, cô ta cũng chú ý tới sự thay đổi của Phó Xuyên, nhưng không lên tiếng.

Giờ lại làm ra bộ dạng này à, khá lắm.

Phó Xuyên không còn cố ý nịnh nọt Phó Linh Nhi như trước nữa, khiến cô ta cảm thấy khó chịu.

Còn Phó Thanh Thanh, bây giờ gặp Phó Xuyên thì vô thức nhớ lại chuyện tối qua, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

Cuối cùng, cô ta khẽ ho vài tiếng, suy nghĩ hồi lâu, rồi cầm một quả trứng lên bóc vỏ.

Phó Tử Sâm thấy Phó Thanh Thanh bóc trứng xong, cứ ngỡ cô ta bóc cho mình, đang chờ Phó Thanh Thanh lên tiếng.

Kết quả Phó Thanh Thanh cầm quả trứng trên tay gần một phút, rồi mới mở miệng:

"Phó Xuyên, quả trứng này..."

"Em ăn no rồi, đi học đây."

Phó Xuyên đứng dậy, cầm cặp sách rời đi ngay.

Không hề dừng lại nửa phút.

Cũng không còn như trước kia, cung kính chào tạm biệt các chị và Phó Tử Sâm.

Như thể trong lòng Phó Xuyên đã hoàn toàn vạch ra một ranh giới.

Người nhà họ Phó không còn có thể vượt qua ranh giới này, trở thành người thân thiết nhất của hắn nữa.

Tay Phó Thanh Thanh cứng đờ giữa không trung.

Lúc này, cô ta cảm thấy mình giống như một chú hề.

Phó Linh Nhi đặt tờ báo xuống, nhìn Phó Thanh Thanh với vẻ nghi hoặc:

"Em năm, vừa rồi em nói gì?"

"... Không có gì."

Phó Thanh Thanh bất lực buông tay xuống.

Tự mình ăn quả trứng.

"..."

Phó Tử Sâm bỗng dưng cảm thấy hơi bất an.

Vừa rồi...Quả trứng mà Phó Thanh Thanh bóc, hình như không phải bóc cho hắn ta, mà muốn đưa cho Phó Xuyên.

Chẳng lẽ trong lòng Phó Thanh Thanh đã bắt đầu thay đổi cách nhìn về Phó Xuyên rồi sao?

Nghĩ đến điều này, ánh mắt Phó Tử Sâm trở nên sâu thẳm khó dò.

Hôm nay xe buýt rất đông, Phó Xuyên không tìm được chỗ ngồi, chỉ có thể đứng.

Dáng vẻ tuấn tú, đeo cặp sách, mặc đồng phục, cao mét tám mươi tám, một tay đút túi quần, ánh mắt sáng như sao, giống như một nam chính thanh xuân vườn trường bước ra từ truyện tranh.

Đến trạm tiếp theo, Thẩm Sơ Đường lên xe.

Vẫn đeo tai nghe, cầm một cuốn tiểu thuyết, vai đeo cặp sách như cũ.

Hơi thở thanh xuân tươi trẻ toát ra, giữa lông mày toát lên vẻ lạnh lùng khó gần.

Không nghĩ tới lại gặp Phó Xuyên đang đứng, Thẩm Sơ Đường khựng lại một chút, nhỏ giọng nói:

"Phó Xuyên à."

Phó Xuyên gật đầu đáp lại:

"Chào chị."

Thẩm Sơ Đường quay lưng về phía Phó Xuyên, tự mình đọc tiểu thuyết, chỉ là tháo tai nghe xuống, cất vào hộp đựng.

Trên xe đông người, Thẩm Sơ Đường bất đắc dĩ phải chen về phía Phó Xuyên.

Phó Xuyên có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ mái tóc của Thẩm Sơ Đường, nhưng điều thu hút sự chú ý của hắn hơn cả...

Là cuốn sách Thẩm Sơ Đường đang đọc.

"Long Tộc?"

Phó Xuyên buột miệng nói.

Thẩm Sơ Đường im lặng một lúc, nhẹ giọng hỏi:

"Cậu cũng đã đọc sao?"

"Ừm..."

Đó là chuyện của kiếp trước, Long Tộc đã kết thúc rồi.

Kiếp này, ngay cả điện thoại của Phó Xuyên cũng là đồ cổ, không thể tải ứng dụng đọc tiểu thuyết.

Phó Xuyên vẫn còn nhớ nội dung đại khái, viết khá hay.

Chỉ là...

Cẩu tặc Giang Nam, anh lấy gì trả lại Erii cho tôi!

Phó Xuyên hỏi một câu:

"Không phải là chị viết tiểu thuyết ngôn tình sao?"

"Tôi đọc sách tạp, cái gì hay cũng đọc."

"Ồ."

Phó Xuyên thầm nghĩ... Hình như cô gái này không lạnh lùng như lời đồn.

Chỉ là chưa thân thiết, Phó Xuyên không tìm được chủ đề để nói chuyện với Thẩm Sơ Đường, nên im lặng.

Trong đầu hắn còn đang suy nghĩ xem làm thế nào mới mượn được chìa khóa phòng vẽ của bác quản lý.

"Cậu đã đọc sách tôi viết chưa?"

Thẩm Sơ Đường đột nhiên lên tiếng.

"... Đã đọc."

Kiếp trước, sau khi lên đại học, Phó Xuyên đã có điện thoại riêng.

Đối với nữ thần nổi tiếng khắp trường cấp ba này, Phó Xuyên cũng đã từng nghe nói rồi.

Mặc dù không quen biết, nhưng bút danh “Chanh Tử Nhĩ Ái Bất Hoàn” của Thẩm Sơ Đường thì vô cùng nổi tiếng.

Phó Xuyên đã đọc hết tiểu thuyết của Thẩm Sơ Đường.

Chủ đề sáng tác của Thẩm Sơ Đường rất đa dạng...Lịch sử, huyền huyễn, cung đấu.

Cuốn nào cũng viết rất hay, có thành tích rất tốt.

"Tôi định viết truyện huyền huyễn, cậu có đề xuất gì không?"

Câu nói này của Thẩm Sơ Đường khiến Phó Xuyên chợt nhớ ra.

Bộ truyện huyền huyễn mà Thẩm Sơ Đường đã hoàn thành ở kiếp trước, kiếp này cô ấy vẫn chưa bắt đầu sáng tác.

Nghe giọng điệu của Thẩm Sơ Đường có chút thiếu tự tin, dù sao một tác giả quen viết ngôn tình chuyển sang thể loại huyền huyễn, quả thực là một bước ngoặt lớn.

Phó Xuyên không nói những lời sáo rỗng như “Tôi tin bạn có thể làm được”, mà dựa theo nội dung truyện huyền huyễn của Thẩm Sơ Đường mà hắn đã đọc ở kiếp trước, thử phân tích với cô ấy về các điểm mấu chốt.