Cơ mặt Giang Bảo Quốc từ từ vặn vẹo méo mó hẳn đi.
Một anh hùng nổi tiếng cỡ đó, một người đàn ông với tương lai đầy hứa hẹn, muốn cưới dạng người gì làm vợ mà không được?
Sao lại để mắt tới một người đàn bà tầm thường từng bị anh ta đá đi như Ngu Thanh Nhàn cơ chứ?
Mẹ Vương Văn Quân thấy Giang Bảo Quốc như vậy, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay lưng về nhà.
Giang Bảo Quốc cũng không biết mình đã quay về nông trường như thế nào nữa.
Khi đến cổng khu nhà tập thể, anh ta chạm mặt Phùng Cương.
Phùng Cương đang cầm một cặp lồng đựng bánh ngô, tay kia bưng đĩa cải trắng.
Giang Bảo Quốc nghĩ đến những ý tưởng bí ẩn của mình, vội thu hồi vẻ uể oải trên mặt, cố trưng ra khuôn mặt tươi cười, chào hỏi: “Đoàn trưởng Phùng, anh tới phòng ăn tập thể lấy cơm đấy à?”
Phùng Cương có tướng mạo bình thường, hơi lùn hơn Giang Bảo Quốc một chút, chiều cao chưa tới 1m7.
Trước đây ông ta từng cùng chung phòng với Giang Bảo Quốc, về sau hai người phân phòng riêng, nhưng quan hệ giữa hai bên vẫn rất tốt, hoặc có thể nói là, quan hệ của ông ta với bất kỳ ai cũng đều rất tốt.
Phùng Cương vui vẻ gật đầu:
“Đúng vậy, bận lên là không có thời gian nấu cơm cho hai đứa nhỏ, giờ này hẳn chúng nó đói rồi, tôi mà còn không mang cơm về, chẳng biết hai thằng ranh con trong nhà sẽ quấy đến độ nào đâu, thôi tôi đi trước nhé.”
“À vâng, đoàn trưởng đi nhé.” Giang Bảo Quốc lập tức nói ngay.
Phùng Cương về đến nhà, một quả bóng cao su nho nhỏ lăn đến bên chân ông ta, ông ta ngẩng đầu liền thấy hai cậu bé, một lớn một nhỏ đang đứng ngay cửa, giương mắt nhìn ông ta.
Phùng Cương lộ vẻ bất đắc dĩ: “Ôi hai ông ôn thần của tôi, lại đang làm gì thế hả?”
Phùng Cương bước vào nhà trước, hai cậu con trai theo sát phía sau:
“Tôi biết hết rồi, có người giới thiệu đối tượng cho ông, tôi nói ông biết nhé, tôi không cho ông cưới bất cứ người đàn bà nào về đây, nếu không, ông cưới một ả, tôi đá đi một ả.”
Cậu bé nhỏ hơn chỉ chừng sáu tuổi cũng nói đế theo anh trai: “Đúng, mẹ của bọn con chỉ có một mà thôi.”
Phùng Cương đặt huỵch những thứ trên tay xuống bàn, nghĩ đến người vợ đã qua đời, đáy mắt tràn ngập tăm tối không thể xua tan, ông ta quay đầu nhìn hai đứa con, ánh mắt từ từ lạnh lẽo.
“Ăn nhanh lên, đừng ép bố đánh chúng mày.”
Hai cậu nhóc tự cho là mình đã đe dọa thành công, dương dương tự đắc ăn cơm.
Phùng Cương xé bánh ngô, cảm thấy chuyện tiến thêm bước nữa với Tiểu Lâm bên đoàn văn công hẳn đã không còn hi vọng gì, cũng may, hai bên mới tiếp xúc, còn chưa nói hết ra, hiện giờ ông ta bứt ra, ai cũng không nói được gì.
May sao ông ta cũng không đặc biệt thích cô Tiểu Lâm đó, trước đây còn tưởng cô nàng ấy hiền lành dễ nắm giữ.
Kết quả, tiếp xúc mới biết đó là một cô nàng đanh đá, nếu cưới về thật, cái nhà này còn có thể yên bình được không?
Phùng Cương đang cân nhắc lợi và hại, ở một gian phòng khác cũng trong khu tập thể này, không khí giữa Giang Bảo Quốc và Vương Văn Quân đang hết sức căng thẳng.
Vương Văn Quân cảm thấy mình đã chịu đựng cuộc sống này đủ rồi.
Trước khi kết hôn, cô ta cho rằng cuộc hôn nhân của mình và Giang Bảo Quốc sẽ như trong phim ảnh vậy, chỉ có thơ từ và lãng mạn.
Kết hôn rồi mới biết, thơ từ lãng mạn đâu không thấy chỉ thấy toàn những cãi vã vụn vặt.
Vương Văn Quân không thể chịu đựng được thêm nữa.
“Chúng ta ly hôn đi.”
“Tôi không đồng ý.” Giang Bảo Quốc nhấc chiếc mũ đang treo trên giá, bước thẳng ra ngoài.
Vương Văn Quân ngồi một mình trong phòng giận dữ không chỗ phát tiết.
“Nước, nước, tôi muốn uống nước. Trời cao ơi, đất dày ơi, con dâu ngược đãi mẹ chồng bị liệt này.”
Trong thời gian này, thái độ của Giang Bảo Quốc đối với bà Giang đã thay đổi hẳn, không còn ân cần quan tâm như trước nữa.
Vương Văn Quân càng thêm không muốn thân cận người này, bà Giang hết cách, đành phải giở lại biện pháp hành hạ đọa đày con dâu mà ngày trước, khi còn ở quê, bà ta từng dùng rất nhuần nhuyễn.
Trước đây, bà ta đày đọa Lục Thanh Nhàn là để khiến Lục Thanh Nhàn khó chịu, sống không được thoải mái, để bản thân có được điều kiện sinh hoạt tốt hơn.
Hiện tại, bà ta lại làm như vậy, chỉ để sống sót.
Bà ta cũng tìm cách khống chế Vương Văn Quân giống như đã từng đối với Lục Thanh Nhàn, lần trước còn khiến cho cả đám người trong khu tập thể này xúm lại hóng chuyện, ngay cả vợ tham mưu trưởng cũng phải ra mặt, uyển chuyển khuyên nhủ.
Vì tiền đồ của mình, Vương Văn Quân đành phải nín nhịn, bưng nước vào, nhưng động tác ấn chén nước vào miệng bà ta tuyệt đối không dịu dàng, bà Giang nuốt một hớp nước, mắt đã ươn ướt.
Con người ấy mà, chỉ khi mất đi mới biết trân trọng. So với Vương Văn Quân, Lục Thanh Nhàn lại trở nên hiếu thảo hẳn.
Vương Văn Quân cũng chẳng muốn nán lại trong căn phòng này thêm nữa, cô ta ra khỏi nhà.
Hai đứa con trai nhà Phùng Cương đang nô đùa ngoài hiên, đứa nhỏ mải chạy, đâm ngay vào bụng Vương Văn Quân.
Nhận ra mình va vào người khác, thằng út nhà Phùng Cương lại hoàn toàn không có ý định xin lỗi, còn kéo mắt lè lưỡi làm mặt quỷ trêu tức Vương Văn Quân rồi chạy mất.
Vương Văn Quân ôm bụng, cảm thấy cơn đau ngày càng mạnh dần.
Cô ta bước về phía trước mấy bước, một bà chị đang đứng ngoài hành lang trông con chợt kêu lên kinh hãi: “A, Tiểu Vương, cô chảy máu rồi kìa.”
Vương Văn Quân cúi đầu nhìn, máu đang tí tách chảy từ chiếc quần bộ đội xuống nền đất.
Cô ta chợt nhớ ra, đã hai tháng nay kinh nguyệt chưa thấy tới, mà vì trong thời gian này có quá nhiều chuyện phiền lòng, cô ta không quá để ý.
Có lẽ nào… mình mang thai rồi?
Mới nghĩ đến đó, mắt Vương Văn Quân đã tối sầm lại, ngã ngửa người ra sau.
Nửa giờ sau, Vương Văn Quân từ từ tỉnh lại trên giường bệnh ở trạm y tế nông trường, vừa tỉnh liền nhận được tin mình đã sảy thai, không chỉ có thế, tình trạng sức khỏe của cô ta không được tốt lắm, sau lần sảy thai này sẽ rất khó để thụ thai một lần nữa.