Dự cảm chẳng lành đã thành sự thật, trong đầu Vương Văn Quân như vang lên một tiếng ‘Ong’ thật to, tai chẳng còn nghe thấy bất cứ tiếng động nào khác nữa.
Ba ngày sau, thành tích thi cử của Mộc Tâm và Thủy Tâm đã được công bố, đúng như dự tính của hai cô bé, thành tích của cả hai đều có thứ hạng cao trong lớp, hoàn toàn đủ khả năng thi vào trường trung học Tây Thành.
Bà Lục biết chuyện thì mừng lắm, còn nhiệt tình chỉ huy ông Văn ra sau vườn bắt một con gà về giết thịt đãi cháu.
Trong nhà còn ít nấm từ năm ngoái chưa dùng hết, ngâm nước nóng, rửa sạch bỏ vào hầm chung với gà, lại thêm ít miến, hai nhà cùng nhau làm một bữa vui vẻ.
Sau khi ăn xong, hai đứa nhỏ cùng bà Lục sang nhà họ Văn chơi, Văn Thanh Yến thì dọn bát đũa vào bếp rửa sạch, Ngu Thanh Nhàn quét dọn ngoài nhà.
Văn Thanh Yến vừa rửa bát vừa mỉm cười liếc nhìn Ngu Thanh Nhàn:
“Thanh Nhàn này, bọn nhỏ thi xong rồi, em cũng nên cho anh một danh phận đi chứ nhỉ.”
Ngu Thanh Nhàn ngẩn người.
Cô đã nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng tỏ tình theo những cách khác nhau của Văn Thanh Yến, cũng đã nghĩ sau khi bọn nhỏ thi xong, Văn Thanh Yến sẽ ngỏ lời với mình, nhưng cô không thể tưởng tượng được rằng Văn Thanh Yến lại trực tiếp hỏi cô như thế.
Đòn tấn công trực diện đầy bất ngờ khiến Ngu Thanh Nhàn trở tay không kịp, nhưng ngay sau đó, cô đã cười nói:
“Em còn tưởng quan hệ giữa chúng ta đã được xác định từ trước rồi?”
Từ lúc bọn họ tặng đồ cho nhau.
“Không giống thế, trước đây chúng ta đang trong giai đoạn tìm hiểu nhau, nhưng hiện giờ anh muốn kết hôn với em.”
Ở bên Ngu Thanh Nhàn càng lâu, Văn Thanh Yến nhận ra mình càng thích cô hơn. Trước đó, vì còn vướng kì thi của hai đứa nhỏ, anh không thể không nhẫn nại, nhưng nay bọn nhỏ đã thi cử xong xuôi rồi, anh không thể đợi thêm được nữa.
Ngu Thanh Nhàn mỉm cười, mi mắt cong cong:
“Vậy cũng phải nói trước nhé, em đã tới cái tuổi này rồi, không nhất định còn sinh nở được nữa, anh phải chuẩn bị tư tưởng trước đó.”
Từ khi hai người đến với nhau, Ngu Thanh Nhàn cũng đã trao đổi với anh về vấn đề này.
Văn Thanh Yến đã sớm có chuẩn bị: “Không sao, sinh hay không sinh, quyền ở em hết, anh tôn trọng quyết định của em.”
“Vậy được, chọn ngày lành nào, chúng ta đi lấy chứng nhận kết hôn đi.”
Ngoài kia có tiếng Mộc Tâm đang gọi, Ngu Thanh Nhàn nương chuyện này đi ra ngoài, ánh mặt trời chiều phủ xuống, gò má cô đã ửng đỏ.
Trong bếp, Văn Thanh Yến ném khăn lau vào bát tô, học những vận động viên chuyên nghiệp, giơ hai tay lên chạy mấy vòng, tâm tình mới bình tĩnh trở lại.
Bà Lục đang trở về từ lối đi nhỏ trước phòng bếp, thấy thế, ánh mắt nhìn con trai tràn đầy ghét bỏ, thật đúng là thằng ngốc.
Bà quyết không thừa nhận gã ngốc này là con trai mình.
Ngày đi đăng ký, trời đổ mưa, Văn Thanh Yến dậy từ rất sớm, chọn bộ đồ nghiêm chỉnh nhất của mình, ra đứng trước gương tỉ mỉ chỉnh lại từng chi tiết.
Nhìn bóng mình trong gương, Văn Thanh Yến mỉm cười.
Ra khỏi phòng, bà Lục cũng đã thức dậy từ sớm. Bà luộc hai quả trứng gà đỏ thẫm, nhét vào tay con trai:
“Cầm đi cho Thanh Nhàn ăn nữa, từ nay về sau, các con cũng sẽ mỹ mãn như hai quả trứng này.”
Đưa trứng gà đỏ cho vợ chồng mới cưới là tập tục riêng của nhà họ Văn, chẳng biết đã truyền từ đời nào.
Bà Lục sáng ngày kết hôn cũng được ăn, rồi nghe mẹ chồng kể rằng sau ngày cưới, bà cụ cùng ông nội Văn Thanh Yến cũng nhận được trứng gà đỏ từ mẹ chồng mình như thế.
Cả hai người đều có cuộc sống gia đình mỹ mãn cùng chồng, vì vậy, bọn họ cho rằng trong đó nhất định có một phần công lao của quả trứng gà đỏ.
Bởi vậy, vào ngày con trai mình kết hôn, họ cũng luộc một đôi trứng gà đỏ, mong gửi gắm những viên mãn này cho con cháu, hi vọng nó được đời đời lưu truyền.
Hôm nay Văn Thanh Yến đặc biệt hiền lành và nghe lời: “Con cảm ơn mẹ.”
“Cảm ơn gì chứ?” Bà Lục nhìn đứa con trai cao lớn tuấn tú, viền mắt bỗng ươn ướt.
Thời gian trôi qua nhanh quá, giống như mới hôm nào đứa nhỏ này vừa chào đời, bà ôm nó còn lọt thỏm trong lòng, chỉ chớp mắt, nó đã chuẩn bị thành gia lập nghiệp rồi.
“Sau này phải đối xử thật tốt với Thanh Nhàn đó, con bé số khổ quá.” Bà Lục nói, “Mộc Tâm với Thủy Tâm đều là những đứa bé ngoan, sau này con phải coi chúng như con gái ruột của mình, như thế, gia đình mới được thuận hòa đầm ấm.”
“Vâng, con biết rồi, mẹ yên tâm đi.”
Bà Lục gật đầu.
Văn Thanh Yến đi ra tới cửa, ông Văn đã chờ ở đó từ sớm. Thật hiếm khi thấy ông bộc lộ cảm xúc ra ngoài như lúc này.
Ông Văn vỗ vỗ vai đứa con trai đã cao hơn chính mình, nói: “Nhóc con giỏi lắm, sau này chịu khó làm việc, nuôi vợ chăm con.”
“Con biết rồi, bố.”
Ông Văn đưa cho Văn Thanh Yến một chiếc ô, Văn Thanh Yến căng ô cầm trứng gà đỏ sang gõ cửa nhà kế bên, người ra mở cửa là Mộc Tâm.
Văn Thanh Yến nhét trứng gà vào túi, lấy từ trong túi áo ra một phong bao lì xì.
Mộc Tâm sửng sốt, ngay sau đó lại nở nụ cười: “Cảm ơn chú ạ.”
Văn Thanh Yến cười hỏi: “Mẹ cháu dậy chưa?”
“Dậy rồi ạ, mẹ cháu dậy từ lâu rồi cơ.”
Văn Thanh Yến đi theo Mộc Tâm vào nhà, khép ô dựng ở cửa phòng.
Vào phòng, Thủy Tâm chặn trước cửa phòng chính, nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài lại gần, cô bé lớn tiếng la:
“Chú Văn, chú phải mua chuộc cháu đi, không thì cháu không mở cửa cho chú đâu.”
Văn Thanh Yến cầm ra bao lì xì thứ hai, nhét vào khe cửa.
Thủy Tâm nhận được phong bao lì xì mới chịu mở cửa ra, Văn Thanh Yến rốt cuộc cũng được gặp Ngu Thanh Nhàn, cô đã thay trang phục hoàn toàn mới.
Hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ, quần Tây màu đen vừa người, làm nổi bật cặp chân thẳng tắp và thon thả.
Cô mỉm cười với Văn Thanh Yến, hôm nay là ngày vui, giọng cô cũng trở nên mềm dịu hơn: “Đi thôi.”