Dù anh ta cũng biết người phụ nữ đứng trước mặt mình đây đã không còn giống như người vợ trước của mình, nhưng ấn tượng cố hữu ăn sâu vào tiềm thức rất khó lòng thay đổi trong một sớm một chiều.
Giang Bảo Quốc nhìn Văn Thanh Yến, ngoại hình gã này không hề kém mình, thậm chí còn cao hơn mình một cái đầu!
Gã này mù rồi sao? Lục Thanh Nhàn chỉ là một người đàn bà đã từng ly hôn.
Giang Bảo Quốc lại nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt chất đầy oán hận như thể vừa bắt quả tang vợ ngoại tình.
Ngu Thanh Nhàn đã cảm thấy ghê tởm muốn chết rồi.
“Tôi nể mặt anh một lần nên anh được nước lấn tới đúng không? Vết thương lần trước đang lên da non nên lại ngứa da à?”
Ngu Thanh Nhàn đưa xe đạp cho Văn Thanh Yến giữ giùm rồi nói tiếp:
“Lại còn muốn kiếm bố dượng phải thông qua anh trước, tôi đã từng bảo mặt anh to như cái đấu, lúc nào cũng thấy mình quan trọng, đã lâu không gặp lại, cái mặt anh giờ lại bành trướng nữa rồi, đấu cũng không chứa nổi mặt anh đâu.”
Ngu Thanh Nhàn vừa nói vừa bước lên trước.
Giang Bảo Quốc nhớ đến lần trước bị cô đánh nhừ tử, đau hơn nửa tháng trời mới đỡ, bèn sợ hãi lùi lại. Bộ dạng nhát chết của anh ta khiến Ngu Thanh Nhàn trợn trắng mắt, đánh loại người này chỉ tổ bẩn tay mình.
Trước cổng khu tập thể xưởng dệt tấp nập người qua lại, trong đó có không ít người nhận ra Giang Bảo Quốc.
Cha mẹ Vương Văn Quân không thiếu dịp khoe ông con rể phó đoàn trưởng này với người trong xưởng.
Những người đố kỵ và chướng mắt nhà họ Vương không phải ít, bây giờ thấy anh con rể phó đoàn trưởng nhà họ Vương đang chặn đường một người phụ nữ, mọi người lập tức nổi cơn tò mò, nghe thấy Giang Bảo Quốc nói câu kia, đám phụ nữ thạo buôn chuyện lập tức sáng rực mắt lên.
Ngu Thanh Nhàn mới nói với Giang Bảo Quốc được mấy câu, cha mẹ Vương Văn Quân ở nhà đã biết việc này.
Cha Vương Văn Quân thường ngày rất sĩ diện, hôm nay anh con rể khiến ông ta hãnh diện nhất lại tới tận cổng khu tập thể xưởng để dây dưa với vợ cũ, thật chẳng khác nào lột thể diện của ông ta xuống đất mà dẫm đạp.
Mẹ Vương Văn Quân cũng không thể ngồi yên được nữa, vội vã đứng lên đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Văn Thanh Yến đối mặt với Giang Bảo Quốc.
Anh đưa mắt nhìn Giang Bảo Quốc từ trên xuống dưới một lượt, âm thầm so sánh hai bên, rồi cho ra nhận xét, từ ngoại hình đến năng lực mình đều đứng trên Giang Bảo Quốc, tâm tình lập tức vui vẻ lên.
Thấy anh ta vẫn cứ phẫn nộ nhìn chằm chằm vào mình và Ngu Thanh Nhàn, anh còn gật đầu với gã chồng trước của cô: “Anh Giang Bảo Quốc phải không nhỉ? Xin chào, tôi là Văn Thanh Yến, là hàng xóm của Thanh Nhàn, có thời gian thì qua nhà ngồi chơi.”
“Thanh Nhàn, chúng ta đi thôi. Mộc Tâm và Thủy Tâm chắc cũng sắp thi xong rồi, chẳng phải chúng ta đã hứa tối nay sẽ hầm xương sườn cho bọn nhỏ ăn hay sao?”
Ngu Thanh Nhàn gật đầu với Văn Thanh Yến, trong những tình huống thế này, cô vẫn rất nể mặt anh.
Cô quay sang liếc nhìn Vương Văn Quân đang đứng sau lưng họ: “Đồng chí Vương, sau này mong cô hãy xích chó nhà mình lại, lần sau nếu còn để xổng ra sủa lung tung thì chớ trách người ta không nể mặt nhé.”
Nói xong, cô cùng Văn Thanh Yến rời khỏi đó.
Vương Văn Quân đã tái xanh mặt mày, tình cảm giữa cô ta và Giang Bảo Quốc trước nay vẫn không được ổn, lần này trở về là để mừng thọ năm mươi của mẹ cô ta.
Giang Bảo Quốc đã đưa hết tiền cho vợ trước, còn hỏi vay người quen khá nhiều.
Trong thời gian này, Giang Bảo Quốc vừa lĩnh lương liền trả nợ, hơn nữa, trong nhà còn có một bà già nằm liệt giường, chi phí sinh hoạt hàng ngày của gia đình họ tăng vọt.
Những tháng ngày sống vô tư vô lự và phóng khoáng hết mình đã một đi không trở lại.
Lại thêm một điều rằng cả gia đình Vương Văn Quân trước nay đều luôn muốn khoe khoang, Giang Bảo Quốc có cái chức phó đoàn trưởng suông đã giúp họ có đủ vốn liếng ngẩng đầu với bên ngoài.
Nhưng bên trong, Giang Bảo Quốc chưa từng đóng góp bất cứ thứ gì mang tính thực tiễn.
Những thứ xa xỉ mà nhà họ ra sức tưởng tượng trước nay chưa từng thấy một món, thậm chí sinh hoạt còn kém hơn cả hồi chưa kết hôn.
Vừa rồi, ngay trên bàn ăn, mẹ Vương Văn Quân đã châm chọc chế giễu Giang Bảo Quốc từ đầu đến chân một lượt.
Chị cả trước nay luôn không hợp tính với Vương Văn Quân cũng trào phúng cô đủ điều, cho nên tâm tình của cả hai đều rất không vui.
Lúc này, tâm trạng Vương Văn Quân càng xấu đi, cô ta nhìn quanh một lượt, thấy rõ vẻ hào hứng hóng chuyện của đám người đang vây quanh đây, lòng càng thêm uất nghẹn khó chịu.
Giang Bảo Quốc đứng sững sờ ở đó, không biết đang nghĩ gì, đột nhiên sắc mặt trở nên hốt hoảng.
Văn Thanh Yến – cái tên này đặt ở nơi khác thì thật bình thường, nhưng ở trong hệ thống quân chính Cáp Thị, tên này không ai không biết, không ai không hiểu ý nghĩa của nó.
Có người nói, người đàn ông này từng là người trong quân khu Quảng Đông, đặc biệt nổi danh ở đó, sau khi nước Trung Hoa thành lập, anh ta xin chuyển nghề, bên Cáp Thị phải gửi vô số đơn đề nghị mới có thể đưa được anh ta từ quân khu Quảng Đông về đó.
Tuổi còn trẻ đã lên chức phó cục trưởng bộ phận vũ trang, quyền lực cực lớn, chỉ chờ tầm hai năm nữa, khi ông cục trưởng già đương nhiệm về hưu, Văn Thanh Yến nhất định có thể thăng nhiệm cục trưởng.
Hiện tại bọn họ đã không còn trong biên chế quân đội nhưng rốt cuộc cũng được cái danh chiến sĩ quân đội khai hoang, có rất nhiều trang bị phải dựa vào cục vũ trang bên này, chí ít là mấy năm nay sẽ luôn như vậy.
Dã tâm của Giang Bảo Quốc tuyệt đối không chỉ dừng lại ở đây, anh ta còn muốn thăng chức, muốn lên đoàn trưởng, làm lữ trưởng, nếu có khả năng, anh ta thậm chí còn mơ đến cái ghế sư trưởng.
Mà muốn lên càng cao, càng lớn mạnh hơn nữa, nhất định phải tạo dựng được mối quan hệ tốt đẹp với cục vũ trang, ngay cả lữ trưởng của bọn họ còn phải lựa lời nói khéo, thậm chí là nịnh nọt trước mặt cục trưởng cục vũ trang, ấy vậy mà anh ta vừa chạm mặt Văn Thanh Yến đã gây mất lòng người ta rồi.