Chương 44: Cô ấy có đang nhìn không?

Chỗ leo núi cách thôn Điền Dương hơi xa, đi bộ đến dưới chân núi đã là nửa tiếng sau.

Sau khi nói rõ tâm tư của mình cho Ngu Thanh Nhàn nghe, Lục Mộc Tâm cũng bắt đầu tham gia làm khó Văn Thanh Yến.

Văn Thanh Yến chưa bao giờ ở chung với trẻ con, lại càng không mấy khi tiếp xúc với cô bé tuổi choai choai. Đối diện với hai đứa trẻ chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu đang cố tình làm khó mình, anh rất kiên trì, chỉ cần hai chị em muốn là sẽ đáp ứng.

Lúc đi ngang qua một cửa hàng bánh ven đường, anh mua mấy loại trẻ con thích ăn mang theo, sợ hai cô bé khát, lại xin chủ quán rót cho một chai nước đầy.

Ngu Thanh Nhàn chậm rãi đi ở cuối cùng, gọi hệ thống. Một lúc lâu sau, hệ thống mới đáp lại.

"Cô ấy có đang nhìn không?"

"Đang nhìn, cô ấy vừa khóc vừa cười." Hệ thống trả lời bằng âm thanh điện tử, không hề lên xuống chút nào.

Nó không hiểu tình cảm của con người, thậm chí cũng không rõ vì sao chỉ một vài lời nói đã khiến linh hồn này vừa khóc đến đau lòng, rồi lại vui mừng đến như vậy.

Nhìn thanh tiến trình trong không gian hệ thống mà chỉ nó mới có thể nhìn thấy, thanh tiến trình đó từ sáu mươi phần trăm đã tăng lên tám mươi phần trăm. Đây không phải là ký chủ đầu tiên của nó, nhưng lại là ký chủ có tốc độ tăng thanh tiến trình nhanh nhất.

Hơn nữa thao tác của ký chủ này cũng khiến người ta xem hết sức khó hiểu, vừa mới đến đã mang theo con tránh xa người chồng cặn bã, hoàn toàn khác những người thực hiện nhiệm vụ lúc trước.

Hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên có ký chủ đến thế giới nhiệm vụ này.

Sau khi các ký chủ trước đến thế giới nhiệm vụ này, hoặc là ở lại bên cạnh nam chính nữ, coi việc làm họ bực tức là nhiệm vụ của mình, sở thích lớn nhất cuộc đời chính là tận tụy làm cho họ ngột ngạt. Nam nữ chính càng căng thẳng, thì ký chủ của nó càng có động lực.

Hoặc là mượn việc ly hôn để làm đòn bẩy, tìm một công việc ở nông trường, phấn đấu sự nghiệp của bản thân, đợi thời cơ tới lại cho nam nữ chính một đòn chí mạng, đợi hai đứa con lớn lên, lại tìm cho hai cô bé một mối hôn nhân hạnh phúc mĩ mãn.

Còn có một kiểu ký chủ, giống như có một bệnh nặng gì đó, sau khi vứt bỏ nam nữ chính thì chảy nước miếng với đàn ông, qua tay nhiều người đàn ông, hôm nay cùng với người này mờ ám, ngày mai ăn cơm với người kia, sống y như một cô gái hồng lâu, chỉ cần không khiến hai đứa trẻ kia chết đói thì mặc kệ không quan tâm.

Còn một loại ký chủ nữa thiếu chút nữa khiến hệ thống tự phát nổ, ký chủ đó rất ngu ngốc.

Sau khi chuyển kiếp tới, không biết bị chập mạch ở đâu, lại coi trọng chuyện kia với Giang Bảo Quốc, mặt dày mày dạn không chịu ly hôn, còn đòi cắt đứt với hai đứa con gái, còn không bằng Vương Văn Quân nữa chứ.

Lúc đó oán khí của nguyên thân tràn ngập trong không gian hệ thống, nếu không phải chỗ hệ thống chủ cho nó thời gian hồi tưởng vào lúc chỉ mình treo chuông, thì nó đã biến mất rồi.

Ngu Thanh Nhàn là ký chủ cuối cùng mà nó bắt được, nếu như ký chủ này vẫn không thể hoàn thành được nhiệm vụ, thì nó sẽ bị trả về nơi sản xuất.

Sau khi chứng kiến các loại phụ nữ lạ lùng, hệ thống không ôm hi vọng quá nhiều với kí chủ, trả lời Ngu Thanh Nhàn xong là nó chạy mất.

Sau khi bắt được mấy ký chủ thất bại, không phải là nó không có thu hoạch, nó lưu khá nhiều thứ giống như là phim truyền hình này. Hôm nay có rượu hôm nay say, nhân lúc mình còn chưa bị tiêu hủy thì xem cho hết đi.

Nó mệt lắm rồi, cứ tùy tiện thôi, không sao cả.

Trong lòng hệ thống đầy tang thương.

Ngu Thanh Nhàn cũng không thèm để ý, dù sao hệ thống này vẫn luôn xuất quỷ nhập thần, chẳng có chút cảm giác tồn tại nào.

Tháng sáu ở phương Bắc còn chưa phải là lúc nóng nhất, đến chân núi, mặt trời mới vừa nhô lên.

Dưới chân núi có một tiệm cơm, khách đến leo núi khá nhiều, có người đã leo đến lưng chừng núi.

Mấy người Ngu Thanh Nhàn cũng đi dọc theo đường núi, hai chị em Lục Mộc Tâm lần đầu tiên được đi du ngoạn, đi rất nhanh, Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến chậm rãi theo phía sau.

Đi một lúc, Lục Thủy Tâm chạy lại, nhét áo khoác của mình vào tay Văn Thanh Yến:

"Chú ơi, chú cầm áo cho cháu."

"Được." Văn Thanh Yến cầm lấy chiếc áo khoác treo lên tay.

Lục Thủy Tâm cười ha ha, lại đuổi theo Lục Mộc Tâm.

Văn Thanh Yến nói với Ngu Thanh Nhàn:

"Cô bé Thủy Tâm này tính tình rất tốt."

Văn Thanh Yến rất thích trẻ con, đặc biệt yêu thích Lục Thủy Tâm hoạt bát.

Lúc trước bà Lục thường hay mang đồ ăn vặt đến nhà Ngu Thanh Nhàn, phần lớn đều là Văn Thanh Yến mua.

Ngu Thanh Nhàn cười nói:

"Là một đứa nghịch ngợm hệt như khỉ."

"Nghịch ngợm chút cũng tốt, không bị bắt nạt."

Ngu Thanh Nhàn nhớ tới tính tình Lục Thủy Tâm, nghịch ngợm đanh đá, quả thực không ai dám bắt nạt cô bé.

Cô bé còn dám cãi tay đôi với đám phụ nữ nói linh tinh trong thôn.

Ngu Thanh Nhàn nói với ý cười trên môi:

"Đúng vậy."

Ngu Thanh Nhàn cũng rất yêu thích Lục Thủy Tâm.

Kiếp trước, sau khi nguyên thân chết, cuộc sống Lục Thủy Tâm ngày càng khó khăn, trong thôn càng ngày càng có nhiều người không vừa mắt cô, một vài tên du thủ du thực thậm chí còn mò vào nhà cô vào ban đêm.

Dưới gối đầu của Lục Thủy Tâm luôn giấu một con dao, sau khi cô chém một tên du thủ du thực, cuộc sống trong làng của cô càng thêm khổ sở, người qua lại với nhà cô càng ít, cô chỉ thui thủi một mình.

Sau khi cải cách mở cửa, cô biết ra ngoài không cần phải xin giấy giới thiệu nữa, bèn lập tức rời khỏi thôn làng nhỏ đó, cho đến khi qua đời, cô cũng không bao giờ quay về đó thêm lần nào, cả đời tự mình cố gắng.

Hai người không trò chuyện về con trẻ nữa, Văn Thanh Yến nói đến chuyện mình đi bộ đội, tham gia chiến tranh cho Ngu Thanh Nhàn nghe.

Đây là lĩnh vực mà Ngu Thanh Nhàn chưa từng được tiếp xúc. Ở Tu Chân Giới không chia lĩnh vực quốc gia, những đứa trẻ lớn lên ở tông môn như cô cùng lắm là được dạy phải chiến đấu vì tông môn.