Chương 43: Đi leo núi

Đây là khách xịn, bà chủ tiệm vải cười tươi như hoa, nhanh tay lẹ chân lấy vải, còn giới thiệu:

"Ông xem, loại vải trắng này rất hợp với vải kẻ, làm một chiếc áo mặc bên trong, lại dùng vải kẻ kia may một cái váy có quai đeo, mặc vào rất xinh."

"Được, được." Con trai nhà mình cũng mặc áo trong đấy, ông mua về chắc chắn bà lão sẽ khen ông.

Ông Văn tràn đầy tự tin trong lòng.

Bà chủ tiệm vải vui như tết, lúc tính tiền còn tặng riêng ông Văn một tấm vải đen.

Về đến nhà, bà Lục quả thật rất hài lòng. Bà cùng Ngu Thanh Nhàn may quần áo cho hai chị em Lục Mộc Tâm, biết cỡ quần áo của hai đứa, lập tức cắt vải may đồ.

Ngu Thanh Nhàn đã quen tay, đến hôm cuối tuần, cô không ngừng đẩy nhanh tốc độ may hai bộ quần áo.

Áo trong màu trắng, cổ áo và tay áo đều thêu hoa nhí màu hồng nhạt, váy là loại váy kẻ nửa thân.

Lúc trước Văn Thanh Yến đi học, thấy các bạn gái đều mặc như vậy, rất đẹp. Hôm sau, trời vừa sáng, bà Lục đã mang váy sang.

Bà Lục nhìn hai cô bé xinh đẹp, lại nghĩ chẳng mấy chốc hai đứa cháu sẽ cười tươi gọi mình là bà nội, nụ cười trên mặt bà càng thêm hiền hậu.

"Cảm ơn thím." Tay nghề may quần áo của Ngu Thanh Nhàn thật sự không được ổn lắm, cô may mấy bộ quần áo thường mặc đi học cho hai đứa trẻ, còn mấy bộ váy là cô làm dưới sự hướng dẫn của bà Lục.

"Khách sáo như vậy làm gì?" Bà Lục vui vẻ nói.

Bà về đến nhà, nhìn thấy Văn Thanh Yến đang nấu cơm trong bếp, giọng bà chợt đổi sang vẻ ghét bỏ:

"Thanh Nhàn muốn dẫn hai đứa con đi leo núi, nếu con không có việc gì thì đi theo đi, một phụ nữ như nó dẫn theo hai đứa trẻ nguy hiểm biết bao."

Văn Thanh Yến gật đầu, ăn sáng xong thì sang nhà hàng xóm báo cáo.

"Mẹ tôi bảo ba mẹ con muốn đi leo núi? Vừa vặn tôi cũng nhiều năm rồi không đi, tôi đưa ba mẹ con đi nhé?"

Văn Thanh Yến hỏi Ngu Thanh Nhàn.

"Vậy cùng nhau đi." Ngu Thanh Nhàn không quan tâm lắm.

Hai chị em Lục Mộc Tâm mặc váy mà bà Lục đưa sang. Lục Mộc Tâm đã mười bốn rồi, suy nghĩ cũng chín chắn hơn, cô bé đảo mắt thăm dò qua lại giữa Ngu Thanh Nhàn và Văn Thanh Yến, rồi kéo Lục Thủy Tâm ra ngoài nói thầm gì đó.

Trên đường đi leo núi sau đó, Lục Thủy Tâm thỉnh thoảng lại bảo Văn Thanh Yến làm việc này việc nọ, lúc thì bảo anh cầm nước, lúc lại bảo anh lấy hoa quả.

Lằng nhằng đến mức Ngu Thanh Nhàn nhìn còn phát phiền, vậy mà Văn Thanh Yến lại không hề tỏ ra sốt ruột.

Lục Mộc Tâm đi đến bên cạnh Ngu Thanh Nhàn, kéo tay cô nói:

"Mẹ ơi, mẹ với chú Văn đang để ý nhau à?"

Lục Mộc Tâm toét miệng cười, kéo tay Ngu Thanh Nhàn:

"Thầy Trần lớp con đang theo đuổi cô Tần, thầy ấy giống hệt như chú Văn, rất ân cần với cô Tần, sáng nào bọn con cũng thấy thầy ấy mang bữa sáng cho cô. Tiết cuối cùng trong buổi học sáng của chúng con là cô Tần dậy, thầy Trần sẽ mang cơm trưa cho cô ấy."

Hơn nữa ánh mắt thầy Trần nhìn cô Tần cũng giống hệt ánh mắt chú Văn nhìn mẹ, nhưng câu này Lục Mộc Tâm không nói ra.

Cô Tần của hai chị em Lục Mộc Tâm dạy môn mĩ thuật, âm nhạc và toán học. Ngu Thanh Nhàng từng gặp hai lần, tuy cô ấy không phải người quá xinh đẹp, nhưng khí chất rất tốt, cả người tỏa ra phong độ của người trí thức, nói chuyện nhỏ nhẹ dịu dàng.

Ngu Thanh Nhàn rất thích cô ấy, lại nhớ đến dáng vẻ của thầy Trần, cảm thấy hai người cũng rất đẹp đôi.

"Mẹ ơi, con cảm thấy chú Văn là người rất tốt." Lục Mộc Tâm nhìn Lục Thủy Tâm đang vắt óc làm khó Văn Thanh Yến ở phía trước, nói.

Ngu Thanh Nhàn rất kinh ngạc, cô vẫn luôn cảm thấy nếu mình thực sự có đối tượng, Lục Mộc Tâm hẳn là sẽ phản cảm.

Trong trí nhớ của nguyên thân, năm Lục Mộc Tâm mười tuổi, có một người đến nhà họ Giang làm mối cho cô ấy, lúc đó Lục Mộc Tâm tỏ ra ghét bỏ, còn nổi giận với nguyên thân một trận.

Nguyên thân chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn, phản ứng của Lục Mộc Tâm hôm đó càng khiến cô ấy thêm kiên định suy nghĩ này.

Nếu Ngu Thanh Nhàn định tiến thêm một bước với Văn Thanh Yến, cô sẽ nói chuyện tử tế với Lục Mộc Tâm một lần.

Lục Mộc Tâm hiểu chuyện nằm ngoài dự liệu của Ngu Thanh Nhàn, không những vậy, thái độ của cô bé đối với Giang Bảo Quốc cũng khiến Ngu Thanh Nhàn phải nhìn lại với con mắt khác.

Tuy rằng Lục Mộc Tâm dễ mềm lòng, nhưng cô bé biết rõ phải trái đúng sai, đây là một điều rất tốt đối với một cô bé mười bốn tuổi. Nếu như Lục Mộc Tâm cứ mãi như thế, sau này cuộc sống sẽ không tệ.

Lục Mộc Tâm thấy được sự kinh ngạc trong mắt Ngu Thanh Nhàn, cô bé vừa cười vừa nói:

"Mẹ ơi, trước đây con còn nhỏ, cảm thấy nếu như mẹ tái giá, chắc chắn sẽ không cần con nữa. Bà nội hay bảo con ngoan ngoãn một chút, nếu không mẹ sẽ chạy mất không cần con nữa. Bây giờ thì khác rồi, con đã lớn, không còn nghĩ như vậy nữa, bởi vì con biết mẹ vẫn luôn yêu thương con."

"Hơn nữa chú Văn cũng rất tốt. Tuy chú ấy không hay nói nhiều, nhưng rất tốt với con và Thủy Tâm. Tuy rằng bà Lục không nói, nhưng con biết những thứ quà vặt, bánh kẹo mà bà mang cho chúng con đều là chú Văn mua về."

Lục Mộc Tâm nhớ có lần mình và em gái đứng ở cổng nói muốn ăn bánh trứng, lúc đó chú Văn đi ngang qua nghe thấy, chú không nói câu nào, nhưng hôm sau hai chị em tan học về nhà, bà Lục đã mang bánh trứng sang.

Ngu Thanh Nhàn ngẩn người, cô nghĩ nếu như hiện giờ nguyên thân ở đây, nếu như cô ấy nghe được những lời này, có lẽ sẽ rất mừng rỡ, cảm động.

Ngu Thanh Nhàn sờ đầu Lục Mộc Tâm:

"Bát tự còn chưa có nét nào đâu, con quan tâm làm gì? Chuyện của người lớn trẻ con bớt để ý, cứ ăn ngon mặc đẹp, vui vẻ trưởng thành là mẹ mừng lắm rồi."

Lục Mộc Tâm cọ đầu vào tay Ngu Thanh Nhàn, nhìn thân hình cao lớn, vai rộng chân dài của Văn Thanh Yến đằng trước, hình ảnh này giống hệt như những gì cô bé đã tưởng tượng về cha khi còn bé.