Chương 3: “Hệ thống pháo hôi phản công”

Cả đời cô cô đơn, nhưng từ đầu đến cuối cô chưa từng oán trách mẹ mình.

Nhưng nguyên thân lại vô cùng hận bản thân mình, bà có lỗi với Mộc Tâm, có lỗi với cả Thủy Tâm.

Bà đã khiến cả nhà họ Phùng bị báo ứng, nhưng vẫn chưa lật đổ được Giang Bảo Quốc.

Linh hồn của nguyên thân mang theo oán khí ngút trời, mãi không tiêu tan, được hệ thống pháo hôi phản công bắt được, đã giao dịch với bà, hệ thống giúp nguyên thân thực hiện nguyện vọng, nhưng nguyên thân phải trả giá bằng linh hồn.

Nguyên thân lập tức đồng ý, thế là có Ngu Thanh Nhàn đến đây.

Cô đến từ Thục Sơn Tông, Thanh Vân Giới, vì bảo vệ môn hạ trong bí cảnh mà mất mạng, trong lúc chỉ mành treo chuông được giọng nói tự xưng là "Hệ thống pháo hôi phản công" bắt lại.

Cô giúp hệ thống hoàn thàòa nhiệm vụ lần này, kiếm được công đức, sau khi hệ thống thu hoạch toàn bộ công đức sẽ tu sửa cơ thể cho cô, hai người sẽ đạt được ý nguyện.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, không lâu sau, một bóng đàn ông có thân hình cao lớn, mặc quân phục xanh đen bước vào phòng.

Anh ta chính là Giang Bảo Quốc - chồng của nguyên thân.

"Thanh Nhàn, em muốn anh phải nói thế nào em mới chịu nghe? Hiện giờ đang đề cao tự do yêu đương, anh với em kết hôn do cha mẹ sắp đặt. Em ở cạnh anh chắc chắn sẽ không hạnh phúc! Anh với Văn Quân mới là sự bầu bạn gắn kết linh hồn!"

Chương 2: Vứt bỏ vợ cũ

Ngu Thanh Nhàn đã tiếp nhận xong toàn bộ ký ức của nguyên thân.

Lời Giang Bảo Quốc nói khiến cô không khỏi cười lạnh thành tiếng:

"Giang Bảo Quốc, anh đừng có nói vớ nói vẩn với tôi ở đây. Lúc trước cha mẹ chúng ta đúng là tìm người mai mối cưới xin, nhưng chúng ta cũng đã từng gặp mặt trước khi đính hôn. Cha mẹ anh đều chiều chuộng, yêu thương anh, nếu anh không gật đầu thì cha mẹ anh có thể ép anh cưới vợ sao?"

Những gì mà Ngu Thanh Nhàn nói ra đều là thay nguyên thân trút hết oan ức khổ sở.

Cô ấy và Giang Bảo Quốc đúng là đi xem mắt mới quen nhau, nhưng nếu nói không có tình cảm gì thì hoàn toàn là lừa gạt.

Trước khi gả cho Giang Bảo Quốc, nguyên thân chính là cô gái xinh đẹp nhất tám thôn mười dặm, người vừa có năng lực lại chịu khó, tuy gia cảnh không được tốt, nhưng người đến mai mối nườm nượt không hết.

Nhà Giang Bảo Quốc cũng là một trong số ấy.

Trong những người đến xin cưới, có mấy nhà điều kiện còn tốt hơn nhà Giang Bảo Quốc, nhưng anh ta lại là người xuất chúng nhất trong số đó, có tướng mạo rất phù hợp với thẩm mỹ thời đại này, còn là người biết chữ có văn hóa.

Sau khi kết hôn, nguyên thân cũng từng sống một thời gian ngọt ngào thắm thiết với anh ta. Nhưng lúc Giang Bảo Quốc đọc sách sẽ dạy cô ấy nhận biết chữ viết, mỗi khi ra ngoài quay về sẽ len lén chuẩn bị chút bất ngờ cho cô ấy.

Bất ngờ nho nhỏ này đôi khi là một viên đá có hình thù đẹp mắt, đôi khi là một đóa hoa tươi mới nở vô cùng diễm lệ, phần nhiều là đồ ăn, một cái đùi gà, một cái bánh bao, đôi khi lại là một cái kẹo hoặc một quả trứng gà.

Những bất ngờ nho nhỏ này đối với một người từ trước đến nay chưa từng tiếp xúc với chuyện tình yêu quả thực là đòn trí mạng. Nguyên thân thích anh ta là chuyện đương nhiên.

Giang Bảo Quốc đi lính là đi một mạch nhiều năm liền, sau đó không hề có tin tức gì nữa, cha mẹ anh ta không phải chưa từng khuyên nguyên thân đi bước nữa, nhờ người môi giới cũng không có gì không tốt.

Nhưng nguyên thân vì chút tình cảm dịu dàng hồi trước cùng hai đứa con còn nhỏ, vẫn luôn không đồng ý.

Tấm lòng chân thành bị đút cho chó ăn cả.

"Anh viết thư về đòi li hôn không sai! Nhưng mẹ anh phải xử lý thế nào thì anh không hề nhắc đến một chữ? Bà nằm liệt hai năm, vẫn luôn do ba mẹ con chúng tôi hầu hạ, anh một xu cũng không thèm đưa. Bây giờ anh lại chỉ cần mở mồm đòi li hôn với tôi? Sau đó ly hôn nhưng không rời nhà, ý là tôi phải hầu hạ bà mẹ bị liệt của anh, hai đứa em anh tôi nuôi, mỗi tháng anh bỏ ra ít tiền là được?"

"Từng thấy người mặt dày, nhưng dày đến mức như anh thì là lần đầu tiên gặp. Người đã chẳng ra gì, mà suy nghĩ cũng hay quá ha."

Giang Bảo Quốc chỉ gửi về một trăm đồng theo thư ly hôn.

Trước khi phát hành tiền bản thứ hai, lương của quân nhân cao đến mức thái quá, cấp bậc như của Giang Bảo Quốc, mỗi tháng lương cũng đến hai mươi nghìn.

Là hai mươi nghìn đó!

Nhà nguyên thân ở quê, vất vả trồng trọt một năm cũng không kiếm được nhiều như vậy.

Cha của Ngu Thanh Nhàn là tông chủ Thục Sơn Tông, một thanh thiên kiếm không ai địch nổi.

Mẹ cô là luyên đạn sư có thiên phú nhất Thanh Vân Giới, được gọi là người đứng đầu Đan Đạo.

Cha mẹ cô kết thành đạo lữ đã gần ba trăm năm, vẫn luôn ân ái như lúc ban đầu. Hai người bế quan đều bế quan cùng thời điểm, xuất quan rồi thì nhất định phải ở chung mấy tháng như vợ chồng nhân gian, nếu hứng trí lên thì lập tức đi du sơn ngoạn thủy.

Ngu Thanh Nhàn chứng kiến tình yêu của họ mà lớn lên, cô cũng rất ao ước có được tình yêu như thế, cảm thấy đàn ông nên giống cha mình, trung thủy với vợ, chịu được cô đơn, chịu được mê hoặc.