Loại người như Giang Bảo Quốc, Ngu Thanh Nhàn nhìn nhiều thêm một chút cũng cảm thấy buồn nôn:
"Anh đứng núi này trông núi nọ cũng được, không cần phải nói mình vĩ đại thế đâu. Tôi tới đây cũng không phải định bám dính lấy anh không rời, tôi chỉ muốn cho hai đứa con gặp anh, gặp xong thì sáng mắt ra, đừng bị vẻ đẹp trần thế của anh che mờ mắt."
"Còn nữa, anh rời nhà mười hai năm, trong mười hai năm này tôi đã làm tang cho cha anh, nuôi hai đứa con gái của anh lớn đến thế này. Trước đây chúng ta là vợ chồng, chuyện đó là đương nhiên, nhưng bây giờ chúng ta không còn quan hệ, anh cũng đã phủ nhận quan hệ giữa hai chúng ta. Vậy thì anh phải bồi thường cho tôi." Ngu Thanh Nhàn nói.
Đời trước nguyên thân ngốc nghếch, sau khi xác định Giang Bảo Quốc thực sự thay lòng đổi dạ lại chẳng làm gì đã đi về.
Nhà ở quê rất nghèo, còn ở nhà lá, đến lúc trời mưa, trong nhà ngoài nhà chẳng khác gì nhau. Mùa đông gió thổi, nóc nhà cũng có thể xốc lên.
Quần áo hai đứa con gái thì càng chẳng phải nói, quanh năm suốt tháng không mua thêm được một bộ, toàn là mụn vá.
Còn Giang Bảo Quốc thì sao? Nhân phẩm của anh ta không ra gì, nhưng lại rất có tài, hiện giờ đã là cán bộ cấp doanh trại, dựa theo quy định, cơm ăn áo mặc đều do đơn vị cấp, không tiêu gì đến tiền.
Hơn nữa lương tháng của vợ nhỏ của anh ta - Vương Văn Quân cũng không thấp, bệnh viện cũng lo việc ăn mặc của cô ta.
Đôi vợ chồng này sống rất sung sướng, ba mẹ con nguyên thân lại phải ăn mắm mút giòi, mặc quần áo vá chằng vá đụp, màu đông phải chịu lạnh.
Mỗi tháng Vương Văn Quân có thể mua hai bộ quần áo, màu đông thì mặc áo bông, áo nỉ, đi giày da được gửi từ Quảng Phủ Lô về.
Ồ, ba mẹ con nguyên thân còn phải chăm sóc bà già xấu tính kia.
Dựa vào cái gì chứ?
"Anh không muốn bồi thường cho tôi cũng không sao, bộ đội các anh có lãnh đạo không? Tôi đi tìm lãnh đạo các anh để đòi, chắc lãnh đạo của các anh ủng hộ tự do yêu đương thì ủng hộ, nhưng đạo đức cơ bản, lễ nghĩa, liêm sỉ thì vẫn phải biết chứ?"
Giang Bảo Quốc nghe Ngu Thanh Nhàn nói thì thái dương nảy lên thình thịch, chị dâu Từ được anh ta mời đến làm người thuyết phục ở bên cạnh nghe vậy hai mắt cũng tóe lửa.
Giang Bảo Quốc nhìn Ngu Thanh Nhàn, người phụ nữ xinh đẹp nhưng ngu muội vô tri trong lòng mình này.
Thời gian cũng không đối xử tử tế với Lục Thanh Nhàn, mười hai năm trôi qua, từ lâu cô không còn gương mặt xinh đẹp năm ấy nữa, tóc tai rối bù, hai mắt sưng đỏ, mặc quần áo cũ kỹ đã giặt đến bạc cả màu.
Giang Bảo Quốc nhớ tới cô lúc còn trẻ. Đàn ông ai cũng háo sắc, Giang Bảo Quốc cũng không ngoại lệ.
Hồi ấy anh ta còn rất trẻ, nghe bà mối nói muốn đến nhà cô cầu hôn, đêm đó anh ta kích động đến mức mất ngủ. Ngày hôm sau anh ta mặc bộ quần áo đẹp nhất, trước khi ra cửa còn dùng nước lạnh để vuốt tóc.
Lúc còn trẻ Giang Bảo Quốc thực sự rất thích Lục Thanh Nhàn, nếu không thích, anh ta cũng đã không cùng cô sinh ra hai đứa con.
Nhưng đó là hồi còn trẻ chưa trải sự đời, tưởng chút thiện cảm kia là tình yêu, cho đến khi gặp Vương Văn Quân, anh ta mới hiểu cái gì là tình yêu.
Dựa theo suy nghĩ lúc đầu của anh ta, người phụ nữ tên Lục Thanh Nhàn này vừa quê mùa vừa thất học, người lớn lên ở quê đi xa nhất là đến thị trấn. Theo tin tức anh ta được biết, cô và anh trai ruột có xích mích, anh ta đòi li hôn với cô, ngoại trừ nhà mình, cô còn có thể đi đâu?
Nhưng họ cũng không có quan hệ, cô muốn tiếp tục ở lại nhà anh ta cũng không dễ nói.
Việc phụng dưỡng mẹ chồng, nuôi dạy con cái để cho cô làm chẳng phải là chuyện đương nhiên?
Sau khi dựng nước, rất nhiều người li hôn như họ, những người vợ cũ này nào có ai không lựa chọn ly hôn nhưng không rời nhà? Đàn bà nhà ai lại giống như Lục Thanh Nhàn, có bản lĩnh, dám một mình mang theo hai đứa con đi xa vạn dặm tới đây?
Cô ấy là một người rất bản lĩnh!
Giang Bảo Quốc hận đến ngứa răng, lúc này Văn Quân hẳn đã nhận được tin tức Lục Thanh Nhàn tới, không biết còn náo loạn đến mức nào.
Giang Bảo Quốc không muốn bồi thường, nhưng lại sợ ném chuột vỡ đồ, sợ họ điên lên thực sự đi tìm lãnh đạo của mình.
Anh ta sắp thăng chức, nếu chuyện này truyền ra ngoài, lãnh đạo không nói gì, nhưng ấn tượng dành cho anh ta chắc chắn sẽ không tốt nữa.
Hiện giờ không còn là trước kia, anh ta không có chỗ dựa, người có văn hóa cao hơn anh ta cũng có, dựa vào quân công để thăng chức không tới phiên anh ta.
Đường thăng chức duy nhất của anh ta chỉ là tích lũy kinh nghiệm và sự từng trải, nếu một khi anh ta bị kéo xuống dưới, vậy sau này muốn leo lên trên là rất khó.