Vương Văn Quân sinh con, mẹ ruột ra chăm được nửa năm thì sống chết mặc bay bỏ về.
Giang Bảo Quốc và Vương Văn Quân vừa bực vừa sốt ruột, cuối cùng Vương Văn Quân đề nghị đón Mộc Tâm tới, để cô bé trông con giúp.
Giang Mộc Tâm đã mười lăm, một cô gái mười lăm tuổi cái gì cũng biết.
Thế là Giang Mộc Tâm mang theo trái tim đầy mong đợi được đón đến tỉnh Hắc.
Chuyện đầu tiên mà Giang Bảo Quốc làm sau khi đưa cô bé đến chính là bảo cô bé chăm sóc Giang Hòa Bình cho tốt.
Từ đó trở đi, Giang Mộc Tâm phải ở đó làm một bảo mẫu nhỏ không lương, ngày ngày trông trẻ, làm việc nhà, giặt quần áo cho cả nhà.
Vương Văn Quân tâm trạng tốt thì khen cô bé hai câu, lúc bị bực bội ở bệnh viện thì về lại trút lên đầu cô bé.
Giang Hòa Bình rốt cuộc cũng lên tiểu học, Giang Mộc Tâm cũng đến tuổi gả chồng.
Cô bé lớn lên có dung mạo rất giống nguyên thân, hai mươi tuổi mà xinh đẹp như một đóa hoa.
Cô được đồng đội của Giang Bảo Quốc là Phùng Cương để ý.
Phùng Cương còn lớn hơn Giang Bảo Quốc mấy tuổi, có hai đứa con trai, đứa lớn nhất đã mười lăm tuổi.
Vợ trước của Phù Cương chết sớm, vì con mà ông ta không kết hôn, khó khăn lắm mới động lòng lần nữa, đương nhiên là không dễ dàng bỏ qua Giang Mộc Tâm.
Ông ta có quan hệ thân thiết với Giang Bảo Quốc, cấp bậc lại cao hơn Giang Bảo Quốc, thế là chuyện hôn nhân này cứ thế được quyết định.
Giang Mộc Tâm hai mươi tuổi bị ép gả cho một người đàn ông có thể làm cha mình.
Sau khi kết hôn, Giang Mộc Tâm sống cũng không tốt lắm, cô chỉ lớn hơn con cả của Phùng Cương năm tuổi.
Con trai mười lăm mười sáu chính là đang tuổi nổi loạn, anh em chúng rất căm hận người mẹ kế là Giang Mộc Tâm này, thường xuyên tìm cách gây sự với cô.
Giang Mộc Tâm hai mươi ba tuổi thì mang thai, bị hai anh em con Phùng Cương đẩy ngã xuống đất, bị xảy thai.
Cả tinh thần lẫn thể xác của cô đều hoàn toàn sụp đổ, cứ thế đổ bệnh không vực dậy nổi.
Trước khi sức khỏe của cô ngày càng kém, cô gọi điện thoại về quên, nguyên thân nghe được điện thoại vội vàng chạy đến tỉnh Hắc.
Giang Mộc Tâm vẫn luôn chờ mẹ. Khi mẹ đến, Giang Mộc Tâm nói với bà về cuộc sống trong những năm qua của mình, nói với bà rằng lòng mình rất đau khổ, nói với bà rằng bao năm qua mình hổ thẹn với bà, còn không chờ nguyên thân nói một câu tha thứ, Giang Mộc Tâm đã chết.
Năm đó giao thông còn bất tiện, thư từ qua lại không dễ dàng như bây giờ. Giang Mộc Tâm vẫn luôn cảm thấy áy náy vì năm đó mình vứt bỏ mẹ, lựa chọn cha.
Cô viết thư về nhà chỉ kể chuyện tốt, không nói chuyện xấu, ngay cả đối tượng kết hôn cũng không kể tỉ mỉ.
Giang Mộc Tâm không dám nói mình được gả cho một ông già, cô sợ nguyên thân sẽ liều lĩnh chạy đến đòi công bằng cho mình.
Giang Bảo Quốc và Phùng Cương là người có quyền thế, hai người đấu không lại họ.
Giang Mộc Tâm chết, nguyên thân biết được toàn bộ câu chuyện hận đến mức hai mắt hằn máu.
Bà đi tìm bưu điện, tốn một khoản tiền lớn để gọi điện thoại về trạm vệ sinh trên thị trấn.
Bác sĩ ở trạm vệ sinh là em họ của nguyên thân, bảo chị ấy gọi Giang Thủy Tâm đến nghe điện thoại.
Nguyên thân kể lại toàn bộ chuyện của Giang Mộc Tâm cho cô nghe, lại hỏi cô nếu mình làm chuyện quá khích, cô có trách mẹ không.
Giang Thủy Tâm nói không trách.
Ngày Giang Mộc Tâm hạ táng, Phùng Cương để tỏ lòng áy náy, đã tổ chức tang lễ rất long trọng, nguyên thân cũng đến tham gia.
Bà ngồi một bàn với gia đình Giang Bảo Quốc, gia đình Phùng Cương, con trai của Phùng Cương cũng có mặt ở đấy.
Là hung thủ chính hại chết Giang Mộc Tâm, nhưng cậu ta không hề áy náy chút nào.
Biết nguyên thân là mẹ ruột của Giang Mộc Tâm, cậu ta còn cười khiêu khích bà.
Con cả của Phùng Cương sắp hai mươi, hiểu chuyện hơn chút, nhưng không hề giảm sự căm ghét dành cho Giang Mộc Tâm.
Là cha ruột của Giang Mộc Tâm, Giang Bảo Quốc lại chẳng tỏ vẻ gì khi thấy con gái qua đời, trong tiệc rượu nghe thấy con trai nhỏ của Phùng Cương chơi bóng rổ đứng đầu toàn trường, còn khen ngợi một phen, việc này trở thành giọt nước tràn ly, cũng để nguyên thân càng thêm kiên định quyết tâm trả thù.
Món ăn cuối cùng của bữa cơm hôm đó là canh thịt dê, mùi vị canh khá nặng, bỏ ít đồ không ai nhận ra được.
Nguyên thân quan sát người phục vụ mang thức ăn lên cho bàn mình rất lâu, đến khi cô ta mang đồ ăn lên thì bà đứng dậy đi vệ sinh, giả vờ hấp tấp quá nên đụng phải cô ta.
Trong lúc rối loạn, nguyên thân nhân cơ hội bỏ thuốc chuột vào canh thịt dê.
Cả nhà họ Phùng đều thích uống canh thịt dê, vừa bưng lên ba người nhà họ đã không chờ nổi uống một bát.
Thuốc chuột bỏ lượng quá nhiều, chưa được bao lâu thì ba cha con Phùng Cương đã ôm bụng ngã xuống đất, đưa đến bệnh viện không lâu thì hai con trai của Phùng Cương chết.
Người đến ăn cơm đều là quân nhân, nguyên thân không định chạy, bị bắt cũng rất bình tĩnh, bị bắn chết bà cũng rất bình tĩnh, bà chỉ cảm thấy có lỗi với hai đứa con gái.
Bởi vì bà chết vì báo thù cho Giang Mộc Tâm, cuộc sống sau này của Giang Thủy Tâm cũng không tốt đẹp gì.
Cuộc sống sau đó của Giang Thủy Tâm quả thực rất long đong lận đận. Lúc nhỏ vì không có cha nên cô thường xuyên bị chê cười. Lúc trưởng thành vì mẹ giết người mà bị người ta suốt ngày bàn ra tán vào, cả đời cô không kết hôn, tuy gặp được rất nhiều người thích, nhưng cô không có dũng khí đến gần hơn một bước.