Lúc cô cất giấm đã thêm một chút nước trong không gian, hơn nữa công thức cất giấm không giống với phần lớn phường giấm bây giờ, cô dùng một chái phòng để cất giấm trắng, mùi chua dịu thơm mát tỏa ra bốn phía.
Ngu Thanh Nhàn tính toán thời gian cho thêm gia vị, vừng, nước màu vào trong giấm trắng, qua nhiều lần lọc bỏ, là thu được giấm đen.
Hôm mở vại giấm đen, Ngu Thanh Nhàn đã làm một mẻ sủi cảo, nhân thị lợn hành tây, rau hẹ trứng gà.
Gói xong, luộc lên, Ngu Thanh Nhàn múc ra đầy đĩa, lại rót thêm nửa bát giấm đen, bưng sang nhà họ Văn.
Cả nhà họ Văn đều đang ở nhà, cũng đang định ăn cơm, thấy Ngu Thanh Nhàn mang sủi cảo sang, bà cụ Lục phàn nàn cô vài câu rồi vội vàng gọi Văn Thanh Yến tới phòng bếp lấy đĩa đựng sủi cảo.
"Sủi cảo là đồ tốt, các cháu giữ lại ăn đi, mang sang cho thím rồi, làm sao hai chị em Lục Mộc Tâm đủ ăn chứ?
"Thím nói gì vậy? Hai hôm trước thím mang thịt gà sang cho nhà cháu, cũng đâu thấy thím nói vậy. Hôm nay cháu mang tới cũng không bao nhiêu, trong nhà vẫn còn đủ ăn. Luộc sủi cảo chủ yếu là muốn để mọi người nếm thử giấm của cháu cất có được không."
Mấy ngày nay quan hệ giữa Ngu Thanh Nhàn và nhà họ Văn ngày càng tốt, nhà ai có món gì ngon đều nhớ mang sang cho đối phương một phần, qua lại như vậy, tình cảm càng thêm đậm sâu.
Lúc này bà Lục mới nhìn về bát giấm kia:
"Giấm cháu làm à? Nhìn màu sắc đã thấy ngon rồi, vừa trong vừa sánh. Được, để thím nếm xem, có ngon hay không sẽ nói cho cháu biết."
"Vậy cháu về nhé, hai chị em Mộc Tâm vẫn còn đang đợi ăn đó."
Bà Lục vốn định giữ Ngu Thanh Nhàn ăn cơm, nhưng nghe vậy thì thôi:
"Vậy cháu mau về nhà đi, hai cô bé này vừa từ trường về, chắc là mệt gần chết rồi."
Đúng lúc này Văn Thanh Yến đi tới, trong tay anh cầm theo một cái đĩa tráng men màu vàng.
Chuyển sủi cảo sang đĩa xong, anh tiện tay trả lại đĩa cho Ngu Thanh Nhàn, cô cũng đưa tay ra đỡ lấy.
Trong lúc hai người tiếp xúc, bàn tay Ngu Thanh Nhàn đã chạm vào mu bàn tay của Văn Thanh Yến.
Bàn tay ấm áp mềm mại, không giống cảm giác khi chạm vào tay đàn ông, trong lòng Văn Thanh Yến không hiểu sao lại thấy hơi nhũn xuống, sau đó cả người nóng lên, khí huyết tràn cả lên mặt.
Ngu Thanh Nhàn không có cảm giác dư thừa nào, nhận đĩa xong, cô mỉm cười:
"Thím ơi, cháu về đây."
"Về đi, về đi. Lát nữa thím sang nhà."
Ngu Thanh Nhàn trở về.
Ba mẹ con cô ở thôn Điền Dương đã sắp hai tháng, trong hai tháng này được ăn ngon ngủ kỹ, tâm trạng cũng tốt. Tinh thần hai chị em Lục Mộc Tâm cũng được thay đổi rất nhiều, nhất là Lục Mộc Tâm.
Lúc trước cô bé lầm lì ít nói, trên mặt chẳng bao giờ thấy cười, lúc nào cũng buồn khổ.
Bây giờ cô bé kết bạn ở trong trường học, ngày càng hoạt bát hơn, nụ cười xuất hiện trên mặt cũng nhiều hơn.
Lục Thủy Tâm vốn đã hoạt bát, lúc này đúng là phát điên, ai ở trong lớp cũng thân quen, thậm chí còn quen biết cả bạn bè lớp khác.
Cô bé thích vận động bên ngoài, ngày ngày đều chơi bóng với bạn.
"Chị ơi, con gái lớp em với con gái lớp 5-2 ngày mai có trận thi đấu hữu nghị đấy, chị phải tới cổ vũ cho em nhé." Khối 5 có hai lớp, hai chị em học học lớp 5-1.
Hai lớp có cùng một giáo viên, dần dà học sinh hai lớp trở thành quan hệ cạnh tranh.
Oán hận của hai lớp chất chứa đã lâu, một trận thi đấu bóng rổ đã từng có, nhưng hai bên không phân thắng thua, không ai phục ai.
"Được." Là một học sinh trong lớp, Lục Mộc Tâm chắc chắn sẽ đến xem trận thi đấu, góp phần trợ uy cho lớp mình.
"Mẹ ơi, thầy con nói bọn con sắp tốt nghiệp rồi, bảo bọn con nộp ít tiền, đến lúc đó có người đến trường chụp ảnh cho." Lục Mộc Tâm nhớ chuyện thầy Thiên dặn dò mình hôm nay.
Từ trước đến nay Ngu Thanh Nhàn luôn rất hào phòng với hai đứa con gái, chỉ cần hai cô bé cần tiền với lý do chính đáng thì cô sẽ chi rất mạnh tay.
Hai chị em có thể nhanh chóng hòa nhập với các bạn trong lớp như vậy, cũng liên quan đến sự hào phòng của Ngu Thanh Nhàn.
Bởi vì hai cô bé có tiền tiêu vặt, cho nên lúc mua đồ ăn vặt, kem để kết bạn sẽ không bủn xỉn.
Bởi vì Ngu Thanh Nhàn cho khá nhiều tiền tiêu vặt, nên các bạn nhận đồ ăn vặt của hai cô bé cũng rất thoải mái, đáp lễ cũng không chùn tay.
Có qua có lại, tình cảm mới càng bền chặt.
Một đĩa sủi cảo lớn, ba mẹ con ăn sạch, giấm đen rất được khen ngợi.
Lục Mộc Tâm không thích ăn đồ chua còn chấm khá nhiều, sau đó còn bỏ một bát giấm đen vào canh sủi cảo để uống.
Bà Lục ăn xong cũng đi sang nhà:
"Thanh Nhàn à, thím tới mua giấm của cháu đây. Bát cháu vừa cầm sang ăn hết cả rồi."
Ngu Thanh Nhàn có chút kinh ngạc, bát giấm cô mang sang khá nhiều, nói là nửa bát, nhưng chỉ thiếu một đốt ngón tay nữa là đầy, nhiều giấm như vậy mà đã ăn hết rồi?
"Thím ơi, thím đừng trêu cháu, bữa này đâu ăn nhiều giấm như vậy? Thím muốn ủng hộ việc làm ăn của cháu nên cố ý nói vậy hả?" Ngu Thanh Nhàn và bà Lục đều không phải là người thích giấu giếm, hai người ở cạnh nhau có chuyện gì đều nói hết, vô cùng thân thiết.
Bà Lục thấy oan uổng:
"Thím cũng đang bực đây, theo lý mà nói kiểu gì nhà bác cũng phải ăn đến nửa tháng, chẳng biết Thanh Yến hôm nay làm sao, chấm giấm ăn còn chưa đủ, mà còn uống hết một bát, không ngăn được."
Con trai hơn chục năm không gặp trở về, bà Lục chỉ thấy mới mẻ một tháng.
Tháng trước, bà Lục nhìn con trai nhà mình thế nào cũng thấy yêu thấy quý, đến nay thì bắt đầu tiến vào hình thức chê bai.
Anh làm gì bà Lục cũng có thể châm chọc vài câu, tiếng hít thở nặng nề rơi vào tai bà cũng khiến bà phát phiền.
Vừa nhắc tới con trai, là lại bắt đầu vào đề, không ngừng nổi, bà chê bai con trai gần mười phút đồng hồ.