Chương 29: Không ưng ý ai

"Cháu nói nó nghĩ thế nào, bây giờ nó về đổi nghề rồi, làm ở ban động viên vũ trang nhân dân trong thành phố, ít nhiều gì cũng được coi là một lãnh đạo nhỏ đúng chứ? Chú của cháu sai người giới thiệu đối tượng cho nó, nó mới có tý tuổi đầu lại cảm thấy người ta không đủ chín chắn, tư tưởng quá ấu trĩ, không nói chuyện được."

"Lớn tuổi một chút thì nó lại bảo mình lớn tuổi rồi, không xứng với người ta, lấy con gái nhà người ta làm lỡ làng cô ấy. Khó khăn lắm mới có một người đồng ý gặp mặt nó, người ta đến đơn vị tìm nó. Nó thì hay rồi, đưa người ta tham quan đơn vị, không lâu sau, người ta đã yêu đương với chiến hữu trong đơn vị."

Bà Lục lo lắng gần chết, bà đã thu xếp giới thiệu cho Văn Thanh Yến từ cô gái mới lớn đến quả phụ, tuổi từ mười tám đến ba mươi đều có cả, dung mạo xinh đẹp thanh tú, hay tướng mạo bình thường nhưng nhân phẩm tốt đều có, có thể nói là trăm hoa đua nở, nhưng Văn Thanh Yến không thèm để ý ai.

Những lời như thế này, cả tháng qua Ngu Thanh Nhàn nghe bà Lục nói không ít lần.

Chuyện Văn Thanh Yến đi xem mắt lý thú đến mức trở thành suối nguồn vui vẻ của cô mỗi ngày.

Giống như vô số lần trước, Ngu Thanh Nhàn ở bên cạnh cười trấn an bà Lục:

"Thím đừng vội mà, hôn nhân phải xem duyên phận, anh ấy phải tìm bạn đời ở đến già đấy."

Bà Lục thở dài một hơi, nói vào chuyện chính:

"Giấm đen của cháu cất ngon lắm, còn ngon hơn giấm đen bọn thím mua trong thành phố. Chú của cháu vừa rồi còn lấy ra khá nhiều văn, để thím đọc cho cháu nghe."

"Cái gì mà vị chua thuần túy, mùi giấm thơm nồng, vị êm dịu, trong chua mang ngọt, trong ngọt lại có mùi tươi mới. Thím nghe chẳng hiểu gì, dù sao thì thím cảm thấy rất ngon, chắc chắn sẽ bán đươc." Bà Lục đã nấu cơm mấy chục năm, chưa nói đến chuyện tài nấu nướng có được hay không, nhưng dầu tương giấm ăn có ngon hay không, bà vừa ngửi là biết.

Chỉ cần giá cả của giấm không quá đắt, Ngu Thanh Nhàn nhất định sẽ bán được đắt hàng.

"Vậy thì cháu mượn lời chúc tốt lành của thím." Hai người đi vào chái phòng cất giấm.

Bà Lục mang theo hũ giấm tới, Ngu Thanh Nhàn múc cho bà đầy một hũ.

Bà Lục khăng khăng đòi trả tiền, Ngu Thanh Nhàn khăng khăng không chịu, hai người cứ thể giằng co cả buổi.

Cuối cùng bà Lục dọa "không lấy tiền sau này không ăn nữa" mới kết thúc, Ngu Thanh Nhàn thua trận.

Bà Lục hùng dũng oai phong, khí phách hiên ngang như đánh thắng trận đầu, thỏa mãn ra về.

Cất được giấm rồi, sau đó là đem giấm đi bán.

Ngu Thanh Nhàn đã sớm nghĩ xong nguồn tiêu thụ, cô quyết định đến chợ bán thức ăn lớn nhất thành phố để bán, chợ thức ăn và tòa nhà bách hóa tổng hợp là hai nơi náo nhiệt nhất thành phố.

Có câu thế này, bách hóa tổng hợp có thể không đi, nhưng chợ thức ăn không thể không dạo.

Ngu Thanh Nhàn đến dạo vài lần, trong đó đồ trời nam bể bắc gì cũng có bán.

Hôm sau, trời còn chưa sáng, Ngu Thanh Nhàn đã thức dậy. Cô dắt con bò bà Lục cho mượn tới, buộc vào xe, rồi khiêng từng vại giấm lên, lại lấy công cụ dùng để bán giấm như phễu, muôi múc chuyên dụng để lên xe.

Trời vừa tảng sáng, Ngu Thanh Nhàn vội vàng đi đến chợ thức ăn, chưa được bao xa, hai chị em Lục Mộc Tâm đã cầm cặp sách đuổi theo.

"Sao hai con lại tới đây?"

Hại chị em Lục Mộc Tâm lên xe bò:

"Chúng con muốn đi theo mẹ bán giấm."

Hai chị em đã bàn bạc xong từ trước, hai người quyết định không nói với Ngu Thanh Nhàn chuyện này, mà đợi đến ngày cô đi bán giấm sẽ cho cô một bất ngờ.

Ngu Thanh Nhàn quả thực rất bất ngờ và mừng rỡ.

Chuyện trong nhà từ trước đến nay cô chưa từng ngăn cản bọn trẻ tham gia, lúc cô cất giấm, hai đứa con gái tan học về cũng phụ giúp một tay, việc nhà cô cũng để hai chị em cùng làm với mình.

Nhiệm vụ của Ngu Thanh Nhàn là đối tốt với hai đứa trẻ, mà thực sự đối xử tốt với một người, không phải là chiều chuộng vô điều kiện, mà là để hai đứa trẻ có bản lĩnh đặt chân vào cuộc sống, có tính cách cứng cỏi, nội tâm kiên cường, bản tính lương thiện nhưng không nhu nhược.

Giống như cha mẹ Ngu Thanh Nhàn đối với cô vậy.

Cho người ta con cá không bằng cho người ta cần câu, cô cất giấm cũng không giấu hai đứa trẻ, hai đứa trẻ cũng có thể học được ngón nghề này, không bao giờ sợ bị đói.

Dù sao dân coi lương thực như trời, giấm lúc nào cũng có thị trường.

Buổi sáng của Ban động viên cũng giống như ngày thường, buổi trưa làm việc xong thì đến căng tin ăn cơm.

Đồ ăn của Văn Thanh Yến còn thừa một đĩa lớn, chính ủy Trương ngồi cùng bàn ăn với anh kinh ngạc hỏi:

"Lão Văn, anh làm sao thế? Không muốn ăn à?"

Văn Thanh Yến ôm mặt:

"Đau răng."

Tối qua anh uống nhiều giấm quá, khiến răng bị ê buốt, cắn gì cũng không được.

Cũng lạ, rõ ràng giấm rất chua, không biết hôm qua anh bị chập mạch ở đâu, lại cảm thấy giấm rất ngọt.

Giấm mà Ngu Thanh Nhàn cất rất ngon, lúc bày sạp cô còn mua cà rốt của người bán rau về, mượn dao của người ta cắt thành những thanh nhỏ, lại bày ra cho khách đến mua giấm ăn thử.

Người đi dạo chợ thức ăn đều là bà chủ gia đình, họ đều giống bà Lục, chỉ cần ngửi mùi là biết giấm có ngon hay không, nếm xong củ cải chấm giấm, ai nấy đều bỏ tiền ra mua.

Nhà tôi hai lạng, nhà chị nửa cân, đến trưa, Ngu Thanh Nhàn mang đến năm mươi cân giấm mà chỉ còn lại một ít.

Người đi chợ cũng không còn mấy, Ngu Thanh Nhàn dứt khoát dọn hàng, đến nhà chị Lý.

Cô ở đây thân cô thế cô, tuy chị Lý cũng là nhà bình thường, nhưng nhiều bạn bè, ai biết hôm nào đó có cần dùng đến người ta hay không chứ?

"Em gái đến rồi à?" Chị Lý đang ngồi trên quầy tính sổ sách, nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn đến thì bỏ bút xuống, đi tới.

Chị còn tiện thể mang cả hoa quả đặt trên quầy ra:

"Nào tới, ăn hoa quả đi, sáng sớm có người bày ra vỉa hè, chị gặp được nên mua một ít, ngọt lắm."