Chương 27: Không đẹp như tưởng tượng

Mấy năm trước lúc chọn trưởng thôn, nếu không phải ông ta biết mấy cái chữ, chồng bà Lục lại vì con trai ở bên ngoài chưa biết sống chết nên không làm, thì chức trưởng thôn này còn không đến phiên ông ba Lý.

Bởi vì chút ân tình hồi còn bé ấy, cũng vì mấy học sinh được cha chồng bà Lục năm đó dạy học đều có triển vọng, cho nên nhà họ Văn có địa vị rất cao ở thôn Điền Dương, ông ba Lý cũng rất kính trọng gia đình bà.

Bà Lục không có ác cảm gì với ông ba Lý, nhưng con người thím ba Lý thì từ đầu đến cuối bà đều khinh thường.

"Cháu đừng sợ, con bác về rồi, Lý Mãn Trụ không dám đến gây sự với cháu nữa đâu." Nhắc đến con trai, trên mặt bà Lục hiện ra vẻ tự hào.

Con trai bà từ nhỏ đã xuất chúng, luôn đứng đầu trong trường học, còn học võ với một sư phụ mở võ quán trong thành phố mấy năm, trẻ con nông thôn đều sợ anh, nói là trùm sò trong thôn Điền Dương cũng không quá đáng.

Ngu Thanh Nhàn nhận lấy tấm lòng này:

"Cảm ơn thím."

Hai người nói chuyện một lúc, Ngu Thanh Nhàn cũng nói về chuyện nhà mình, biết được cô không phải là quả phụ, chỉ là người chồng sau khi công thành danh toại thì đứng núi này trông núi nọ, bà Lục cực kỳ tức giận.

"Nhân phẩm của chồng cháu không được."

Ngu Thanh Nhàn rất đồng ý với câu này:

"Anh ta nói đây là tự do yêu đương, tự do hôn nhân."

Bà Lục chỉ đáp lại câu này bằng một tiếng phỉ nhổ.

Sau khi chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao với bà Lục không lâu, men giấm của Ngu Thanh Nhàn cũng đã cất xong.

Cô mua được khá nhiều vỏ trấu và bột ngô từ cửa hàng lương thực trong thành phố, cô còn đặt bốn năm cái vại lớn trong cửa hàng bán bát đĩa, hũ nhỏ cô cũng mua một ít.

Bà Lục nói mình biết ướp đồ chua, có thể dạy cho Ngu Thanh Nhàn.

Ngu Thanh Nhàn từng ăn củ cải muối của bà, mùi vị rất được.

Hai chị em Lục Mộc Tâm thích ứng rất nhanh với trường học, mỗi ngày về đến nhà là lại kể chuyện trong trường cho mẹ nghe, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt lên.

Ngu Thanh Nhàn vô cùng thỏa mãn.

So với ba mẹ con, những ngày này Giang Bảo Quốc sống không tốt lắm.

Anh ta kết hôn với Vương Văn Quân như ý nguyện, nhưng sau khi cưới xong lại không tốt đẹp như tưởng tượng của anh ta.

Vương Văn Quân là một người phụ nữ được nuông chiều từ bé đến lớn, giặt quần áo, dọn dẹp nhà cửa đều học được sau khi vào quân ngũ.

Sau khi vào quân ngũ lại đều ăn uống trong đơn vị, cho nên cô ta không biết nấu cơm.

Trước khi kết hôn, Giang Bảo Quốc đã hứa hẹn mình sẽ làm việc nhà, giặt quần áo, nấu cơm. Mới cưới được một tuần vẫn còn mới mẻ, Giang Bảo Quốc vui vẻ chịu đựng.

Nhưng khi tình cảm mãnh liệt qua đi, hơn nữa đã chiếm được rồi, Giang Bảo Quốc từ từ cảm thấy bất mãn.

Anh ta làm việc sớm hơn Vương Văn Quân rất nhiều, mỗi lần về đến nhà là thấy nhà cửa bừa bãi lộn xộn, nhất là trên giường, sáng sớm chui ra khỏi chăn thế nào thì tối về trên giường vẫn y như thế.

Giang Bảo Quốc khó chịu về việc này nhất, anh ta không nhịn được mắng Vương Văn Quân vài câu, cô ta liền nổi giận, cuối tuần được nghỉ mới quay về thành phố, khi đi làm chỉ ở trong ký túc xá không chịu về nhà.

Đám họ hàng thân thích ai nấy cũng lắm mồm, chưa được mấy ngày chính ủy đã biết việc hai vợ chồng cãi nhau, Giang Bảo Quốc còn bị gọi riêng ra để nói cho một trận.

Giang Bảo Quốc chỉ đành nhẫn nhịn, đón Vương Văn Quân trở về.

Còn chưa được hai hôm, lại vô cớ sinh sự, căn nguyên là vì bác sĩ Bạch trong bệnh viện của Vương Văn Quân mua được một chiếc váy mới trong tòa nhà bách hóa tổng hợp, cô ta cũng muốn, nhưng cái váy đó phải mua từ Quảng Đông tới, giá bảy nghìn đồng một chiếc, Giang Bảo Quốc không lấy đâu ra được.

Tình cảm hai người vừa mới ấm lên, lại xuất hiện trục trặc trong tình huống này.

Đúng vào lúc này, Giang Bảo Quốc nhận được thư gửi từ quê ra, là do trưởng thôn gửi tới, anh ta mở ra xem, trước mắt chợt đen xì.

Trong thư nói vợ cũ của anh ta đến nay không về, mẹ anh ta vẫn luôn do trưởng thôn trông nom thay, bây giờ đang ngày mùa, họ không có thời gian, ông ta sai người đưa mẹ anh ta từ quê lên.

Giang Bảo Quốc nhìn ngày viết thư, tính toán thời gian, khoảng hai ngày này là mẹ anh ta sẽ đến.

Cũng rất trùng hợp, anh ta còn chưa bỏ thư xuống thì bên đoàn bộ đã gọi điện thoại tới, Giang Bảo Quốc vội vàng ra nhận, điện thoại là trạm xe lửa gọi tới.

Bà mẹ liệt nửa người của anh ta đang nằm trên giường, muốn xuống xe lửa.

Giang Bảo Quốc vội vàng đến trạm xe lửa, Vương Văn Quân cũng nhanh chóng biết chuyện mẹ chồng đến rồi.

Mấy hôm nay cô ta đang không vui, nghe xong tin tức này thì mặt lại dài ra như cái bơm.

Buổi tối tan làm Vương Văn Quân còn chưa vào nhà, đã nghe thấy tiếng một bà già oang oang kêu la trong phòng.

Giang Bảo Quốc đầu đầy mồ hôi từ trong nhà đi ra, cầm một cái khăn lông trong tay, nhìn thấy Vương Văn Quân, anh ta thở dài một hơi thật to:

"Văn Quân, rốt cuộc em cũng về rồi. Mẹ đi đại tiện, anh thật sự không biết xử lý như nào, em mau vào dọn chút đi."

Sắc mặt Vương Văn Quân càng thêm khó coi.

Cô ta là y tá, nếu là đối đãi với bệnh nhân, thì vấn đề này cô ta có thể lập tức bắt tay vào làm không chớp mắt cái nào, nhưng vừa nghĩ đây là bà mẹ già từ trong quê ra của Giang Bảo Quốc, lại nghĩ tới cảnh bà ta đại tiện be bét ra giường, còn ngửi thấy mùi thum thủm trong không khí, cô ta lập tức che miệng nôn khan.

Nôn xong Vương Văn Quân mới phát hiện sắc mặt Giang Bảo Quốc đã đen xì lại.

Cuộc sống mới cưới của Giang Bảo Quốc vì bà Giang từ quê ra mà trở thành cuộc sống gà bay chó sủa, nhưng Ngu Thanh Nhàn lại sống rất thoải mái.

Từ lúc cô sản xuất giấm đến giờ đã hơn ba mươi ngày, giấm cất rất thành công, tầng giấm trên cùng có màu vàng trong vắt, tầng giữa có màu trắng ngà, trộn lẫn hai tầng vào chính là giấm trắng.