Phụ nữ mà, đều rất cảm tính, dần dần cô ta còn không cảm động hay sao? Đến lúc đó gạo nấu thành cơm, sinh thêm đứa con nữa, người phụ nữ chẳng phải đã bị trói lại?
Lý Mãn Trụ và mẹ anh ta đều cảm thấy rất có lý.
Ăn cơm xong, anh ta cùng với người anh em đến nơi đánh bài, lúc đầu thắng không ít, nhưng về sau càng chơi càng thua.
Anh ta cố tình không chơi nhưng bị các anh em khác giữ lại, họ nói anh ta không có tiền cũng không sao, nhưng vợ tương lai của anh ta có, không có tiền đi đòi cô ta không phải là có rồi sao?
Những lời như vậy nói rất nhiều, Lý Mãn Trụ nghe nhiều cũng nhập tâm, bất tri bất giác thua rất nhiều.
Đến lúc trời gần sáng buồn ngủ không chịu nổi nữa họ mới giải tán.
Anh ta ngủ lại nhà người anh em đến buổi trưa, vừa tỉnh dậy mới nhớ ra chuyện đêm qua, sau khi lấy lại lý trí, Lý Mãn Trụ sợ run lên.
Đám anh em của anh ta không phải hạng người tốt lành gì, thời gian trước ông ba Vương ở thôn bên cạnh cũng nợ tiền cờ bạc bọn họ, bởi vì không có tiền trả, bọn họ lấy hết lương thực nhà ông ba Vương không nói, còn bắt con gái mới mười hai tuổi của ông ba Vương đem bán vào trong núi.
Chạy ra khỏi nhà anh em, đi ngang qua nhà của Lý Xuyên, Lý Mãn Trụ không nhịn nổi nữa.
Trong sân nhà hàng xóm vang lên tiếng đi lại, Ngu Thanh Nhàn không hề sợ hãi, cô đi đến trước mặt Lý Mãn Trụ:
"Tôi chưa từng gặp anh, nhưng có thể đoán ra được anh là ai."
"Lần trước tôi đã nói, tôi không hứng thú kết hôn, gả cho một tên phế vật như anh càng không hứng thú." "Thức thời đi, bây giờ anh đi về, sau này gặp tôi thì đi vòng qua tôi, nếu không thức thời..." Ngu Thanh Nhàn mỉm cười với Lý Mãn Trụ: "Anh sẽ không muốn biết hậu quả đâu."
Lý Mãn Trụ chỉ cảm thấy lồng ngực đau đớn, thở cũng thấy đau.
Anh ta sờ lên ngực mình, bởi vì đau đớn mà sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Với kinh nghiệm ẩu đả nhiều năm của anh ta, chắc chắn xương sườn đã bị gãy, ít nhất hai cái.
Chỉ một cú đá mà thôi, chỉ một cú! Lý Mãn Trụ kinh hãi, anh ta lê người về phía sau, há miệng ra muốn chửi bậy.
Lúc này nhà họ Văn mở cửa ra, Lý Mãn Trụ nhìn về bên ấy, thấy hai ông bà Văn cùng Văn Thanh Yến đang sầm mặt đứng ở cửa.
Anh ta không dám nói câu nào, ở lại lâu thêm chút nữa cũng không dám.
Lý Mãn Trụ mặc kệ đau đớn, đứng dậy chạy vắt giò lên cổ, giống như đằng sau có ma đuổi theo.
bà Lục cầm cái chổi lớn trong tay, phỉ nhổ một tiếng về phía bóng lưng Lý Mãn Trụ.
"Đồ súc sinh." bà Lục nói với vẻ ghét bỏ: "Thanh Nhàn à, cháu không sao chứ?"
Ngu Thanh Nhàng lắc đầu:
"Không sao ạ, anh ta không làm gì được cháu."
Bà Lục "ừ" một tiếng:
"Không làm gì là tốt rồi, một tên súc sinh không ra hồn người. Lần sau nếu nó quay lại gây sự với cháu, cháu cứ tiếp tục tình nó phải có chuyện thì bảo nó tới tìm bác."
Bà Lục nói xong lại quay sang nhìn về phía chồng con mình:
"Được rồi, hai người về đi, tôi sang trò chuyện với Thanh Nhàn."
Ngu Thanh Nhàn đỡ bà Lục vào trong phòng.
Vừa vào cửa, cô nhìn thoáng qua nhà họ Văn, Văn Thanh Yến đang nhìn cô, ánh mắt thâm trầm như hồ nước lạnh.
Ngu Thanh Nhàn bình tĩnh thu lại ánh mắt.
Văn Thanh Yến không đóng cửa, giọng nói đang trò chuyện với mẹ anh ở bên kia rất nhẹ nhàng, nhưng người lại rất lợi hại, chỉ một cú đá đã làm gãy xương sườn người ta.
Sự tương phản thật là lớn.
Văn Thanh Yến cảm thấy anh phải đi điều tra về lai lịch của ba mẹ con nhà hàng xóm, nhìn tư thế và lực độ của cú đá vừa rồi, rõ ràng là một người luyện võ.
Bà Lục vào phòng phía đông, ngồi lên giường trò chuyện với Ngu Thanh Nhàn về chuyện trong thôn.
"Trong thôn Điền Dương, đại đa số đều họ Lý, người có họ như nhà các bác rất hiếm. Những người nhà họ Lý đó ỷ vào việc mình đông người, không coi các dòng họ nhỏ khác ra gì."
"Ba mươi năm trước, nhà họ Hoàng trong thôn cưới một người con dâu, người con dâu kia rất xinh đẹp, tính tình cũng tốt, gặp ai cũng cười. Cha của Lý Mãn Trụ rất để ý cô ấy, nhân lúc nhà họ Hoàng ra đồng làm việc đã làm việc bẩn thỉu với cô con dâu kia."
Đều là người đã có chồng, bà Lục nói chuyện rất tự nhiên.
Ngu Thanh Nhàn nghe vậy mặt cũng không đổi sắc, trong Tu Chân Giới chú trọng đến thuận theo tự nhiên, rất nhiều nam tu nữ tu nhìn hợp mắt nhau thì sẽ tiến tới song tu.
Cô thậm chí còn tận mắt nhìn thấy.
"Vậy sau đó thì sao?"
"Cô con dâu kia không phải người nhu nhược, nói chuyện này cho người nhà họ Hoàng xong, không đợi nhà họ Hoàng kịp phản ứng đã đâm đầu vào tường tự vẫn." Bà Lục thở dài một hơi.
"Nhà họ Hoàng thật sự rất thích cô con dâu đó, vừa cưới được nửa năm đã coi như con gái ruột, chết như thế ai cũng không chịu nổi, nhất là chồng của cô ấy, anh ta xách dao đến nhà Lý Mãn Trụ."
"Cha Lý Mãn Trụ bị anh ta chém chết, thằng cha ấy vừa chết, người nhà họ Lý đều không làm nữa, đuổi nhà họ Hoàng ra khỏi thôn, Lý Mãn Trụ y như cha nó, là một tên háo sắc."
"Nhà quả phụ trong mười dặm tám thôn với mấy nhà chứa, không có chỗ nào mà nó không tới. Vợ lão ba Lý muốn gả cháu cho nó, đúng là bắt nạt người khác. Hôm đó bác không có nhà, nếu bác có, bác phải sang chửi chết cô ta."
Lão ba Lý trong miệng bà Lục chính là trưởng thôn thôn Điền Dương.
Nhà họ Văn không có thân thích trực thuộc trong thôn Điền Dương, nhưng bố chồng của bà Lục là tú tài đời cuối cùng của triều Thanh, trước khi triều Thanh mất đi, ông cụ đã trở về thôn Điền Dương, mở trường dạy cho trẻ con trong thôn đọc sách.
Ông ba Lý cũng là một trong những học sinh của cha chồng bà Lục.
Lúc còn bé nhà ông ba Lý rất nghèo, năm cân lương thực để đi học mỗi tháng cũng không kiếm ra được.
Nếu không phải cha chồng của bà Lục thấy ông ta thực sự hiếu học, thì ngay cả cơ hội biết chữ cũng không có.