Ngu Thanh Nhàn rất thức thời, lập tức nói chuyện theo lời bà cụ.
Bà Lục rất vui vẻ, cũng nhiệt tình với Ngu Thanh Nhàn hơn.
Hai người đứng tán gẫu với nhau ở sân sau gần nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi con trai bà Lục gọi bà quay trở lại ăn cơm trưa mới thôi.
Bà Lục vẫn còn chưa thỏa mãn, hẹn Ngu Thanh Nhàn lúc nào đó sang nhà mình đóng đế giày.
Ngu Thanh Nhàn cũng có ý đó, nguyên thân cũng biết đóng để giày, cô thì không, nhưng trong ký ức vẫn còn.
Cô đang nghĩ gần đây phải tìm lại tay nghề này mới được, bà Lục muốn làm cùng cô, cô cầu còn không được.
Ngu Thanh Nhàn về nhà nấu cơm, bà Lục cũng vào nhà.
Cơm nước do chồng bà nấu, đã bày sẵn ở trên bàn, bà vừa về nhà thì thấy con trai Văn Thanh Yến đang xới cơm.
Bà Lục ngồi vào giường, nói với chồng và con trai về chuyện nhà Ngu Thanh Nhàn ở bên cạnh.
Nói xong, bà lại nhìn về phía con trai mình:
"Thanh Yến à, hôm qua còn chưa kịp hỏi con, con ở bên ngoài nhiều năm như vậy, đã kết hôn chưa?"
Hôm qua con trai trở về, bà vui mừng quá không nghĩ đến vấn đề này, cho đến lúc ngủ mới nhớ ra.
Sáng nay dậy sớm có rất nhiều việc phải làm, hơn nữa mấy năm nay trí nhớ của bà ngày càng kém, cho tới bây giờ mới nhớ ra chuyện này.
Văn Thanh Yến bỏ bánh ngô trong tay xuống:
"Những năm trước đều theo quân nam chinh bắc chiến, không nhớ đến chuyện giải quyết vấn đề cá nhân. Sau đó chúng con lại ngày ngày bận đi dẹp nạn cướp, không có thời gian, hơn nữa trong quân cũng ít phụ nữ, con..."
Văn Thanh Yến còn chưa nói hết, bà Lục đã sầm mặt xuống:
"Được rồi, con không cần nói nữa, trước đây con ở trong quân, mẹ không tìm được con, cũng không quản được con. Nhưng nếu con đã về, thì phải sắp xếp vấn đề cá nhân. Nếu như con không có thời gian thì để mẹ giới thiệu đối tượng cho."
"Ôi, con năm nay đã ba mươi lăm rồi, đến tuổi này dù sao cũng phải có đối tượng chứ?" Bà Lục vô cùng sầu não.
Văn Thanh Yến định từ chối, lời đến khóe miệng lại thấy vẻ ủ rũ trên mặt cha mẹ, cũng không nói ra miệng nữa.
Anh rũ mắt xuống, tiếp tục ăn cơm.
Ông Văn lại nói đến việc nhà với bà Lục.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, ba người trong nhà lắng tai nghe, bà Lục vỗ đùi một cái:
"Không ổn rồi, là giọng của Lý Mãn Trụ, nó đang gõ cửa nhà hàng xóm."
Mấy hôm trước bà cụ không có nhà, nhưng tin tức không hề chậm chút nào, việc thím Ba làm mai cho Lý Mãn Trụ bị từ chối còn bị sỉ nhục một trận đã truyền đến tai bà rồi.
Lúc trước bà không ở nhà, không biết chuyện này, bây giờ bà đã có nhà, chuyện Lý Mãn Trụ đến cửa gây sự bà không thể không quan tâm.
Bà cụ nhanh nhẹn xuống giường, xỏ giày đi ra ngoài.
Ông Văn nói cho Văn Thanh Yến biết Lý Mãn Trụ là loại người như thế nào.
Văn Thanh Yến nhớ tới đôi mắt trong veo nhìn về phía mình kia, cũng đứng dậy đi ra ngoài theo mẹ.
Lúc ra đến cửa, anh vừa vặn nghe thấy Lý Mãn Trụ đang nói xằng nói bậy với Ngu Thanh Nhàn đi ra mở cửa:
"Họ Lục kia, tôi nói cho cô biết, đừng có kiểu cho thể diện mà không cần. Một quả phụ như cô dẫn theo con đến đây, tôi nhìn trúng cô là vinh hạnh của cô, thức thời thì mau chóng mở cửa đón tôi vào, tôi còn nợ sòng bạc mười nghìn đồng, cô mau chóng lấy ra cho tôi trả nợ..."
Ngu Thanh Nhàn vừa ăn cơm, vừa nghe thấy tiếng đập cửa còn tưởng là bà Lục ở bên cạnh sang chơi, bèn vui vẻ ra ngoài.
Nào ngờ vừa mở cửa ra lại cô nhìn thấy cảnh như vậy.
Nghe thấy lời nói trâng tráo như thế, Ngu Thanh Nhàn cũng lười nói lại, giơ chân lên đạp cho anh ta một phát.
Có thể ra tay đánh người thì khỏi phải lắm lời, lãng phí thời gian tu luyện quý báu của cô.
Qua hơn gần nửa tháng tu luyện, cơ thể này của cô đã được cải thiện hơn rất nhiều so với lúc mới tới. Sắc mặt hồng hào, trên người cũng đã có thịt, tóc cũng trở nên đen bóng.
Bởi vì kiên trì đả toạ luyện quyền, sức của cô rất lớn, loại đàn ông bị tửu sắc móc rỗng như Lý Mãn Trụ một mình cô đánh mười kẻ cũng không thành vấn đề.
Lý Mãn Trụ bị đạp một phát nằm lăn ra đất, đầu óc mụ mị bởi vì thức đêm đánh bài bây giờ mới tỉnh táo hơn chút.
Sau khi Ngu Thanh Nhàn từ chối lời cầu hôn của anh ta, anh ta mất hết mặt mũi trước mặt các anh em, để không cho các anh em cười nhạo, anh ta đã trốn trong nhà mấy ngày.
Xẩm tối hôm qua có người anh em của Lý Mãn Trụ tự xách theo nửa cân rượu đến nhà tìm, hẹn anh ta đi đánh bài.
Anh ta bảo mẹ mình làm một bàn thức ăn, họ vừa ăn vừa uống, dần dần nói đến chuyện của Ngu Thanh Nhàn.
Người anh em kia của Lý Mãn Trụ nghĩ kế cho anh ta, nói là gái trung trinh sợ trai đeo bám, sở dĩ Ngu Thanh Nhàn không đồng ý cũng có lẽ là vì xấu hổ, bảo anh ta chủ động một chút, chưa nói đến chuyện khác, công việc trong nhà cũng phải đến giúp đỡ một tay.