Ngu Thanh Nhàn vừa đi đường vừa xem.
Đúng lúc này một người phụ nữ trung niên cầm theo một cái hũ bằng sứ đi ngang qua Ngu Thanh Nhàn, vừa đi vừa lầm bầm:
"Không biết cửa hàng kia xảy ra chuyện gì, mỗi tháng chỉ bán được một chút giấm đen thế này, mà cậu ấm cô chiêu trong nhà lại kén ăn, chỉ thích sủi cảo chấm giấm của nhà cô ta. Đúng là làm người ta lo chết đi được.
Lần này về lại bị nói không làm được việc. Ôi, cậu ấm cô chiêu nhà tư bản quả thật là khó hầu hạ..."
Người phụ nữ trung niên kia đi xa, hai mắt Ngu Thanh Nhàn lập tức sáng lên.
Nhị sư huynh của cô tên là La Bạch, là hạt giống tu tiên chọn từ nhân gian lên, lúc còn ở nhân gian nhà anh ta mở phường giấm, anh ta có tay nghề làm giấm rất xuất sắc.
Vào tông môn hai năm, anh ta vẫn luôn không quên được những ngày tháng sống ở nhân gian, còn lén lút tự mình cất giấm trong động của mình.
Lúc đó Ngu Thanh Nhàn còn nhỏ, ngửi thấy một thứ mùi chua chua dịu dịu thì rất thèm ăn, lúc cha mẹ và đại sư huynh không để ý, cô đã chạy vào động phủ của nhị sư huynh, uống trộm hai chén giấm, kết quả khiến răng ê buốt vì chua.
Sau khi biết được chuyện này, nhị sư huynh của cô đã làm riêng cho cô một bát sủi cảo.
Sủi cảo nhân thịt mềm mịn, vừa cắn một miếng thì dầu chảy ra, trám vào chỗ răng ê buốt, vừa chống ngấy, vừa ngon miệng.
Ăn xong sủi cảo, Ngu Thanh Nhàn lại uống thêm một bát canh sủi cảo, nước canh âm ấm rất sảng khoái.
Cũng chính bát sủi cảo này đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho Ngu Thanh Nhàn, trong nội tâm cô đã chôn xuống hạt giống có tên là đồ ăn ngon.
Sau đó nhị sư huynh của cô không cất giấm nữa, nhưng Ngu Thanh Nhàn vẫn không quên được vị giấm, suốt ngày bám lấy nhị sư huynh đòi ăn, nhị sư huynh phát phiền bèn dạy cô cách nấu giấm.
Nguyên liệu cất giấm rất đơn giản, lúa mì, vỏ trấu, bột ngô, men giấm. Ba nguyên liệu đầu không thiếu, trong tiệm lương thực đều có, bỏ tiền ra mua là được, men giấm cũng rất dễ làm.
Nói là làm, Ngu Thanh Nhàn về đến nhà bắt tay vào cất giấm ngay.
Cô nấu một nồi cơm tẻ, một nồi cơm nếp, nấu xong thì trộn vào theo tỷ lệ nhất định, thêm đường rồi bỏ vào trong vại đậy kín để giữ chua.
Làm xong đã đến trưa, hai chị em Lục Mộc Tâm Ở trường không về, trong nhà Ngu Thanh Nhàn cũng không trồng rau, nhưng lúc này vừa vặn đang là mùa vạn vật sinh sôi, trên núi sau nhà cũng có rất nhiều rau dại.
Mấy hôm trước hai chị em Lục Mộc Tâm đã hái một mớ rau đắng lớn về, trần nước sôi làm rau trộn cũng rất ngon, sau khi rửa sạch chỉ cần chấm với tương cũng đã ngon rồi.
Sau nhà dựa vào núi, cho nên tường nhà không xây cao, đứng ở sân nhà Ngu Thanh Nhàn là có thể nhìn rõ được sân nhà hàng xóm.
Một người đàn ông mặc áo may ô quân đội đang chẻ củi ở sân sau.
Có lẽ anh đã chẻ rất lâu rồi, từng giọt mồ hôi lớn theo trán chảy xuống, bắp thịt trên cánh tay cũng nổi lên cuồn cuộn.
Phát hiện có người nhìn mình, anh quay lại nhìn về phía Ngu Thanh Nhàn, ánh mắt sắc bén giống như một con chim ưng đang chuẩn bị lao vào con mồi bất cứ lúc nào.
Ngu Thanh Nhàn không hề lúng túng khi bị bắt quả tang, cô gật đầu với người đàn ông, sau đó
tiếp tục cúi đầu hái rau.
Sân sau không ai dọn dẹp, cỏ dại mọc rất nhiều, rau dại lẫn ở trong đó, một lát sau cô đã hái được một mớ to.
Ngu Thanh Nhàn đứng lên, không thấy người đàn ông trẻ tuổi trong sân đâu nữa, mà thấy một bà cụ thấp người vẻ mặt hiền hòa đang phơi quần áo trong sân.
Bà cũng nhìn thấy Ngu Thanh Nhàn, bèn lên tiếng chào cô:
"Cháu là người mua nhà của Đại Xuyên à? Tên là gì?"
Giọng của bà hơi khàn, mắt cũng đỏ ứng, giống như di chứng của việc khóc nhiều. Nhưng ánh mắt của bà rất vui vẻ, giọng nói cũng hiền hậu.
Ngu Thanh Nhàn nghe chị Lý từng nói, người nhà hàng xóm họ Văn, hai cụ già đều rất hiền hòa dễ gần, Ngu Thanh Nhàn có thể yên tâm qua lại với nhà họ.
Cô cười gật đầu với bà cụ:
"Chào bác, cháu họ Lục, tên là Lục Thanh Nhàn."
"Họ Lục à, nhà ngoại bác cũng họ Lục. Nếu cháu không chê, thì gọi bác là bác Lục.
Mấy hôm trước bác đã biết nhà cháu chuyển tới, nhưng sức khỏe bác không tốt lắm, mấy ngày nay phải nằm trên giường không xuống được, còn phải đến bệnh viện ở hai hôm, cho nên chưa sang gặp mặt các cháu. Nhà chúng ta ở sát vách, phải thường xuyên lui tới mới phải."
"Đúng vậy, đúng vậy." Ngu Thanh Nhàn có nghe thấy chuyện này, ngập ngừng một chút lại nói: "Bác ơi, sức khỏe bác đã tốt chưa?"
"Tốt hơn nhiều rồi. Con bác đã về, bệnh của bác tự động khỏi quá nửa." Bà Lục nói.
Ngu Thanh Nhàn cảm thấy câu nói này mới là trọng điểm mà bà Lục muốn nói với mình.
Chắc là nhà họ cách thôn quá xa, bà cụ không biết tìm ai để chia sẻ nỗi vui mừng khi con trai về, cho nên mới túm lấy Ngu Thanh Nhàn để kể.