Chương 23: Phật tử Thiền Tông

Sau khi bỏ hạt giống vào không gian ở chỗ vắng người xong, lại lấy cặp sách, đồ dùng học tập và thịt từ trong đó ra, lúc này Ngu Thanh Nhàn mới lắc lư đi vào trong nhà.

Lúc ra khỏi thành phố có một người đàn ông mặc quân phục ra khỏi thành phố từ phía bên kia, hai người lại đối diện nhau.

Ngu Thanh Nhàn cảm thấy vui vẻ, vì nhận ra đó chính là quân nhân đã chạm phải ánh mắt mình ở trên xe jeep kia.

Người quân nhân hiển nhiên cũng nhận ra Ngu Thanh Nhàn, anh nghiêm mặt gật đầu với cô, sau đó đi nhanh về phía trước.

Ngu Thanh Nhàn nhìn theo bóng lưng anh, chẹp miệng một tiếng, không hiểu sao lại nhớ đến tên Phật tử Thiền Tông kiếp trước.

Người này không giống tên Phật tử kia lắm, thậm chí có thể nói là khác một trời một vực, có điều biểu cảm trên mặt lại rất giống nhau, quanh năm suốt tháng chỉ có nét mặt ấy, một đôi mắt hoa đào sóng sánh giống hệt như hồ nước, bất kể thế nào cũng không thể dấy lên được một gợn sóng.

Lúc ở Trúc Cơ, cô và hắn cùng rơi vào một không gian bí cảnh.

Cô trúng tình độc, bị hắn ném vào trong nước lạnh ngâm người, họ ở trong không gian đó ba ngày ba đêm, cô ngâm đủ ba ngày, Phật tử ở bên cạnh cô tụng kinh đủ ba ngày.

Vừa nhớ lại sự khó chịu lúc tình độc phát tác, tên Phật tử kia lại vẫn thờ ơ, trong lòng không hề loạn trước gương mặt đẹp của cô, Ngu Thanh Nhàn lại cảm thấy hận đến ngứa răng.

Cả đường suy nghĩ miên man, Ngu Thanh Nhàn về đến nhà, đẩy cửa ra, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện quân nhân kia đang dừng chân ở trước cửa nhà hàng xóm.

Chẳng lẽ đây chính là người con trai tham gia quân ngũ ở phía nam mãi không thấy về trong miệng chị Lý?

Ngu Thanh Nhàn vừa nghĩ vừa đi vào nhà.

Trong chớp mắt cô bước vào cửa, quân nhân kia cũng gõ cửa nhà bên cạnh, không lâu sau nhà bên cạnh vang lên tiếng khóc.

Người nhà hàng xóm như thế nào không liên quan gì đến Ngu Thanh Nhàn, hai chị em Lục Mộc Tâm lại thảo luận chuyện hàng xóm hồi lâu.

Sáng sớm hôm sau, Ngu Thanh Nhàn dẫn theo Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đã thay quần áo mới đến trường tiểu học Khai Hòa.

Hai chị em Lục Mộc Tâm đều thích học, thầy hiệu trưởng Bạch đã nhận nhiều học sinh, rất có kinh nghiệm, lập tức đưa hai tờ bài thi cho hai cô bé.

Ngu Thanh Nhàn nhìn lướt qua, trên bài thi có ngữ văn, có toán học, đề bài từ khó đến dễ, chỉ một tờ đề thi đã có thể nhìn ra thầy hiệu trưởng Bạch quan tâm đến các em học sinh như thế nào.

Ngu Thanh Nhàn rất hài lòng.

Nhân lúc hai con gái còn đang làm bài thi, cô nộp học phí cho hai chị em, nói chuyện với thầy hiệu trưởng rất lâu.

Tốc độ làm bài thi của hai chị em Lục Mộc Tâm cũng không chậm, sau khi chấm bài thi xong, thầy hiệu trưởng dẫn ba người đến phòng học đối diện phòng làm việc của mình.

Bây giờ đang là giờ học, ba mẹ con Ngu Thanh Nhàn đi đến khiến rất nhiều người chú ý.

Các học sinh vừa nghe giáo viên giảng bài, vừa không nhịn được xuyên qua cửa sổ nhìn ba mẹ con mới đến.

Thầy hiệu trưởng Bạch gõ cửa phòng lớp 5-5, một giáo viên trẻ tuổi tầm hơn hai mươi đang dạy bên trong bỏ phấn trong tay xuống, đi ra ngoài.

Thầy hiệu trưởng Bạch trao đổi tình hình của hai chị em Lục Mộc Tâm cho giáo viên trẻ tuổi nghe, sau đó đưa bài thi của hai cô bé cho anh ta xem.

Thầy giáo trẻ tuổi nhanh chóng lật xem, vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa:

"Lục Mộc Tâm và Lục Thủy Tâm đúng không? Chào mừng các em, thầy họ Trần, sau này sẽ chủ nhiệm lớp các em, có chuyện gì các em có thể đến tìm thầy."

Hai chị em Lục Mộc Tâm nghe thầy Trần gọi tên mới của mình liền liếc nhìn nhau, mỉm cười.

Hai cô bé theo thầy Trần vào phòng học, thầy Trần giới thiệu chúng với các bạn học cùng lớp.

Sau đó Ngu Thanh Nhàn theo thầy hiệu trưởng Bạch quay về phòng hiệu trưởng, đúng lúc có người tới tìm ông, cô liền tạm biệt ra về.

Ngu Thanh Nhàn không về nhà ngay, cô đi dạo trên đường lớn.

Đến nay, cô đã tiêu hơn một nửa số tiền Giang Bảo Quốc bồi thường, dựa theo tiến trình của thế giới này, qua thêm vài chục năm, tiền này sẽ không còn giá trị nữa.

Đến lúc đó mười nghìn đồng chỉ có thể đổi thành một đồng, nếu tính tiếp, trong tay cô chỉ còn hai mươi đồng.

Mạnh vì gạo bạo vì tiền, cô cũng biết được đạo lý này, sở dĩ cô có thể lên đến Trúc Cơ khi còn trẻ tuổi, ngoại trừ cô có thiên phú xuất sắc, còn liên quan rất lớn đến việc có ngoại lực giúp đỡ.

Không nói cái khác chỉ riêng thiên tài địa bảo cô dùng để tu luyện đã tốt hơn người khác gấp bội, hơn nữa đều rất tốn kém.

Những thứ mà cô khinh thường nếu đem ra ngoài, người tu chân bình thường không thể mua nổi.

Ngu Thanh Nhàn suy nghĩ xem mình có kỹ năng nào có thể kiếm tiền, càng nghĩ cô lại càng bi ai phát hiện ra, ngoại trừ đánh nhau, cô thực sự không có sở trường nào đặc biệt.

Ngu Thanh Nhàn đột nhiên cảm thấy chán nản.