Chương 7: Lấy được ở đâu
Bùi Cảnh năm nay chỉ mới ba tuổi, người thằng bé có chút gầy, tay thằng bé chỉ có một xíu, nên nói một nắm nhưng thật ra chỉ có năm sáu hột đậu phộng mà thôi.
Nhìn số đậu phong trong tay cậu bé Khương Nhiễm có chút sửng sốt.
Tự nhiên lấy đậu phộng ra là muốn làm gì !
“ Cái này con kiếm được, cho mẹ”.
Giọng nói non nớt của thằng bé vang lên còn kèm theo chút sợ hãi, nghe được những lời này của thằng bé trong đầu Khương Nhiễm liền hiện lên một đoạn kí ức.
Cũng giải thích vì sao thằng bé lại đưa đậu phộng cho cô.
Nguyên chủ là người có sức ăn rất lớn, nhưng Bùi gia lương thực có hạn, trừ bỏ một ngày ba bữa thì rất ít khi có đồ ăn phụ, nguyên chủ nếu muốn ăn thì phải đi quanh nhà lục lọi thức ăn.
Như vậy thôi thì cũng không có gì đang nói, nhưng cô ta lại còn bắt con trai Bùi Cảnh tìm thức ăn cho cô ta, nhớ đến đây Khương Nhiễm liền cảm thấy cả người không tốt.
Bùi Cảnh chỉ là đứa bé ba tuổi thì kiếm đâu ra thức ăn cho cô ta, muốn có thức ăn trừ khi người trong nhà cho thằng bé, nếu không thằng bé làm gì có thức ăn.
Nhìn đậu phộng trong tay thằng bé khương Nhiễm cảm thấy người Bùi gia sẽ không cho thằng bé thứ đồ này, vậy thì thứ này từ đâu mà có.
Vừa nghĩ như vậy cô liền mở miệng hỏi: “ Tiểu Cảnh nói mẹ nghe đậu phộng này con lấy từ đâu”
Bùi Cảnh nghe Khương Nhiễm hỏi nguyên bản đôi mắt to tròn nay càng mở to ra hơn, tròng mắt đen lúng liêng, trong mắt hiện ra sự kinh ngạc.
Ở trong kí ức của Bùi Cảnh mỗi lần nó lấy đồ ăn đưa cho Khương Nhiễm cô sẽ lập tức đoạt lấy rồi ăn sau đó sẽ hỏi nó tại sao chỉ có nhiêu đây thôi quá ít
Như thế nào mà bây giờ .....cùng với lúc trước không giống nhau, Bùi Cảnh cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Khương Nhiễm, Khương Nhiễm cũng nhìn chằm chằm thằng bé đợi câu trả lời của nó.
Bùi Cảnh dù sao cũng chỉ là đứa bé ba tuổi, sao có thể chịu đựng được cảm giác Khương Nhiễm cư nhìn chằm chằm như vậy nó liền trả lời.
“ Con lấy ạ”.
Lấy????
Khương Nhiễm nhướng mày lên: “ Con lấy ở đâu cơ”.
“ Ở phòng đựng hạt giống ạ”.
Bùi Cảnh nói ra rất bình tĩnh nhưng Khương Nhiễm lại không được bình tĩnh như vậy.
Nếu nằm trong phòng đựng hạt giống vậy những hạt này đã được lựa chọn kĩ để đem đi gieo trồng, cho nên thứ đồ này người nhà họ Bùi không thể lấy ra cho Bùi Cảnh được.
Cho nên nói dễ nghe là Bùi Cảnh tự tiện lấy, nói khó nghe là thằng bé trộm lấy, trong kí ức của nguyên chủ Bùi Cảnh thường lấy những thứ như vậy cho nguyên chủ ăn.
Số lượng không nhiều lắm, mỗi lần lấy ra là một loại đồ ăn khác nhau.
Vậy chẳng phải những thứ đó cũng do thằng bé.....
Khương Nhiễm không dám tiếp tục nghĩ tiếp nữa, đứa bé nhỏ ngây thơ trong sáng không hiểu sự đời, người lớn phải cố gắng dạy dỗ để đứa bé có như vậy khi trưởng thành nó mới có thể trở một người tốt được, nếu không đứa bé sẽ đi vào con đường sai lầm xa ngã.
Nhưng Bùi Cảnh trước mắt đây, cô cảm thấy thằng bé đang dần bị dẫn vào con đường sai trái, nghĩ đến cái kết của Bùi Cảnh trong sách Khương Nhiễm không nhịn được mà phát run.
Tính cách của một người trở nên ác độc không phải do nguyên bản từ nhỏ họ đã vậy mà bởi vị họ bị người khác nuôi ra tính cách như vậy.
Khương Nhiễm hít xâu đè nén tâm trạng vừa mới kích động xuống, chờ lấy lại bình tĩnh cô liền hướng về thằng bé dùng giọng điệu ôn nhu nói: “ Tiểu Cảnh lần sau con không cần tùy tiện lấy đồ khi chưa được xin phép, hiểu không”
Cô tin chỉ cần cô uốn nắn tính cách thằng bé từ bây giờ thì nó khẳng định sẽ không bước trên con đường trở thành nhân vật phản diện.
Bùi Cảnh ngửa đầu, chớp mắt nhìn chằm chằm Khương Nhiễm hỏi: “ Mẹ không ăn nữa sao ạ”.
Khương Nhiễm vội lắc đầu biểu cảm nghiêm túc mở miệng nói: “ Không ăn”.
Con trai muốn bước lên con đường trở thành người phản diện rồi cô còn ăn uống gì nữa chứ!
Bùi Cảnh suy tư một hồi rồi gật gật đầu: “ Con biết rồi ạ”.
Khương Nhiễm nhìn chằm chằm vào thằng bé lúc nghe nó trả lời biết rồi cả người cô liền cảm thấy không ổn.
Biết rồi đây là có ý tứ gì.
Sao không trả lời lần sau sẽ không lấy đồ nữa chứ??
Khương Nhiễm đang định mở miệng ra nói một vài lời khuyên thấm thía để giáo dục thằng bé, thì Bùi San San mới dọn đẹp xong chén bát từ dưới bếp đi lên.
Bùi San San tiến vào liền thấy trong tay Bùi Cảnh đang cầm đồ vật gì đó liền đi lại gần thằng bé, chờ lại gần nhìn thấy trong tay Bùi Cảnh là một nắm đậu phộng cô ta cũng không nói gì Bùi Cảnh mà quay lại dùng đôi mắt đầy lửa giận trừng Khương Nhiễm.
Khương Nhiễm nuốt nước miếng, cho rằng Bùi San San đây là muốn phát hỏa nhưng không nghĩ tới chính là cô ta cái gì cũng không làm chỉ tiến lại ôm Bùi Cảnh đi ra ngoài lưu lại mình Khương Nhiễm ngồi ở đó mà thôi.