Chương 8: Có tiền

Chương 8: Có Tiền

Khương Nhiễm thở dài một hơi, xem như tránh được một kiếp

Khương nhiễm trở lại phòng của mình, đi đến bên cửa sổ ở đó có một cái bàn, cô liền ngồi xuống.Trên bàn có một cái gương, cái gương này là do lúc trước nguyên chủ mua nhưng cô ta rất ít khi dùng đến nó.

Tuy có kí ức của nguyên chủ nhưng cô lại không biết rốt cuộc mình có hình dạng gì. Nhưng nghĩ đến Bùi Cảnh đẹp như vậy khẳng định là do di truyện từ cha mẹ, cô là mẹ nó chắc cũng không quá xấu nhỉ.

Nghĩ đến đây cô liền nhìn thẳng vào hình phản chiếu của mình ở trong gương, tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trên gương cô có chút khó chấp nhận được

Một khuôn mặt to tròn trên mặt toàn mụn, do trên mặt quá nhiều thịt mỡ nên không thể quan sát quá rõ ngũ quan trên mặt, chỉ có thể thấy được hai con mắt một cái miệng và một cái mũi

Khi thấy bản thân hiện lên trong gương phản ứng đầu tiên của Khương Nhiễm là, đây không phải là mình tuyệt đối không phải là mình

Mặc kệ Khương Nhiễm phủ nhận ra sao thì cũng không thể không thay đổi sự thật người trong gương chính xác là cô của hiện tại.

Bởi vì quá béo nên trên mặt toàn là mỡ và mụn, mặt nổi mụn là do quá thừa cân làm rối loạn nội tiết tố trong cơ thể

Chờ khi Khương Nhiễm tự bắt mạch cho mình xong thì mới phát hiện tuy nguyên chủ nhìn to con nhưng thật ra bên trong cơ thể lại bị suy yếu rất nhiều.

Do thừa cân đã chèn ép nội tạng làm cho các chức năng trong cơ thể không thể hoạt động tốt được, nếu cứ để mãi thế này không phải chỉ ảnh hưởng đến sức khỏe không mà nó càng làm cho tuổi thọ của cơ thể này cũng ngắn lại theo.

Đã chết qua một lần Khương Nhiễm chỉ muốn cố gắng sống cho tốt, cô nghĩ việc giảm cân đang là tình trạng cần được báo động bây giờ.

Người ta nói suy nghĩ phải đi xong xong với thực hành, Khương Nhiễm biết y thuật nên bây giờ thứ cô thiếu chính là thuốc, nếu giảm cân mà chỉ vận động thì rất lâu, nhưng nếu kết hợp với thuốc mà cô tự phối ra thì hiệu quả có lẻ sẽ được đẩy nhanh hơn

Muốn mua thuốc thì phải lên trên huyện, từ chỗ cô đi lên huyện cũng không quá xa chỉ mất một tiếng mà thôi.

Chỉ là, muốn mua thuốc thì phải có tiền nhưng biết lấy tiền từ đâu ra đây.

Nếu như kiếm ông bà Bùi lấy tiền thì thật sự cô không có cái can đảm đó. Không nói đến việc có thể lấy được hay không nhưng trước mắt là cô thật sự không có cái gan mở miệng nói.

Khương Nhiễm tuy nhập vào thân thể nguyên chủ nhưng tính cách lại khác nguyên chủ một trời một vực không thể làm những chuyện vô lý như cô ta được, nghĩ đến đây Khương Nhiễm liền bật cười

Mình không có tiền nhưng Nguyên chủ của cơ thể này lại có, cẩn thận hồi tưởng lại một chút Khương Nhiễm liền biết nguyên chủ cất tiền ở đâu

Cô đưa tay gỡ sợ dây đỏ trên cổ xuống lấy chiếc chìa khóa ở trên dây ra sau đó cô kéo cái ngăn kéo ngay bàn ra bên trong đó có một cái hộp, trong cái hộp này đựng tất cả tiền của cô ta

Nói đúng hơn là tiền mà bốn năm nay nam chính gởi về cho gia đình, đi mới được hai tháng là nam chính đã bắt đầu gởi tiền về cho người nhà, từ đó đúng hẹn mỗi tháng là gởi một lần, bốn năm qua đều như vậy.

Mà theo thời gian số tiền được gởi về ngày càng nhiều mà tất cả tiền đó đều nằm trong tay nguyên chủ.

Lúc nào có hứng cô ta sẽ lấy một ít ra để mua quần áo, dày dép và đồ ăn cho bản thân sử dụng, cái gương trên bàn trang điểm kia cũng là do nguyên chủ dùng tiền nam chính gởi về để mua.

Mặt dù mua trở về nhưng nguyên chủ rất ít khi dùng đến cái gương này, tùy ý đặt nó trên bàn không xử dụng nhưng cũng nhất quyết không cho người nhà họ Bùi đụng vào nó.

Nghĩ đến đây Khương Nhiễm cũng có chút cạn lời với hành động của nguyên chủ, nam chính là người có năng lực cố gắng kiếm tiền đem về cho gia đình mong rằng người trong nhà có thể trải qua cuộc sống dư dả không thiếu cái ăn cái mặc.

Nguyên chủ thì hay rồi cầm tiền trong tay thì thôi còn không chia một ít cho người nhà họ Bùi mà chỉ giữ cho chính mình dùng mà thôi.

Khương Nhiễm mở khóa cái hộp sau đó bắt đầu đem tiền ở trong hộp lên nghiêm túc mà đếm, không đếm thì thôi đếm rồi cô liền bị số tiền có trong hộp dọa cho sợ.

Nhìn hộp sắt cũ kĩ nhưng lại chứa một khoảng tiền lớn, bên trong hộp có khoảng hơn hai trăm đồng.

Lúc này chỉ mới là năm tám ba, cải cách cũng mới mở ra mà thôi, lương của một công nhân bình thường một tháng cũng chỉ có thể kiếm được mấy chục đồng tiền

Nam chủ học đại học ở thành phố lớn không đi làm mà vẫn có thể gởi về cho gia đình một khoảng tiền như vậy, chưa tính tới số tiền này đã bị nguyên chủ tiêu đi một ít tính sơ chắc cũng phải hơn cả trăm đồng.

Cho nên quy ra một năm nam chủ gởi một trăm đồng bốn năm là bốn trăm, lợi hai lợi hại, nam chủ đúng là nam chủ mà chỉ đi học thôi mà cũng có thể gởi tiền về nuôi gia đình