Chương 6: Ăn quá nhiều
Ăn đối với Khương Nhiễm không phải chỉ để lấp đầy cái bụng đang đói, mà từ mùi vị cho đến cách trang bày và cả linh hồn của người nấu cũng phải ở trong đấy, người nấu phải đưa được linh hồn của món ăn đến với người ăn để họ có thể cảm thấy thỏa mãn cũng như hạnh phúc khi ăn món đó.
Cho nến đối với thau mì trước mặt này Khương Nhiễm thật sự thấy không có hứng thú ăn cho lắm, nên nhai mì rất chậm cô chỉ tính ăn vài ngụm để đỡ đói rồi thôi.
Nhưng thật mau Khương Nhiễm đã bị chính suy nghĩ đó của mình vã mặt, cô đã quá xem nhẹ sức ăn của cái cơ thể này, nguyên chủ có thể biến mình từ một cô gái mảnh khảnh thành một nàng béo như bây giờ thì sức ăn không thể nào coi thường được.
Cơ thể này đã quen với việc nạp một lượng lớn đồ ăn trong mỗi bữa cơm, dù cho Khương Nhiễm đã cố tình thả chậm tốc độ ăn lại rồi nhưng chỉ sau một thời gian thau mì bất giác đã vơi đi hơn phân nữa lúc nào.
Khi phát hiện thau mì đã với hơn phân nữa Khương Nhiễm nhìn chằm chằm vào đấy trợn trừng cả mắt lên lập tức dừng hành động gắp đồ ăn của mình lại.
Sau khi dừng đũa lại, Khương Nhiễm cảm thấy tuy cơ thể đã ăn một lượng lớn thức ăn nhưng bụng cô vẫn còn thấy đói.
Khương Nhiễm: “.....”
Khương Nhiễm thấy hành động ăn chậm nhai kĩ và dừng ăn của mình không có gì lạ nhưng những biểu hiện của cô lọt vào trong mắt người nhà họ Bùi lại khiến họ cảm nhận thấy sự khác thường.
Bình thương Nguyên chủ ăn rất nhanh, mỗi lần ăn đều là nuốt từng ngụm từng ngụm lớn, hận không thể một hơi nhét hết thức ăn vào trong miệng.
Nhưng hôm nay cô lại khác!
Cô nhai thức ăn rất chậm rãi từ tốn, ăn từng ngụm nhỏ một chứ không như trước.
Bùi gia không cảm thấy Khương Nhiễm đang muốn sửa lại cách ăn lúc trước của mình mà họ cảm thấy có lẻ Khương Nhiễm bị nghẹn.
Quả nhiên mới ăn một nữa Khương Nhiễm đã ngừng đũa, cả Bùi gia đều ngừng động tác ăn lại theo Khương Nhiễm đưa đôi mắt đầy cảnh giác nhìn theo cô.
Khương Nhiễm cảm thận được một loạt ánh mắt đang hướng về phía mình, nhìn chằm chằm giống như muốn thiêu đốt cô vậy, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên liền đối diện với những đôi mắt đầy sự đề phòng và cảnh giác đang hướng về phía mình.
Cô chớp chớp mắt thấy mọi người vẫn đang chăm chăm nhìn về phía mình không nhúc nhích, lúc này Khương Nhiễm mới bất đắc dĩ lên tiếng: “ Đều nhìn tôi làm gì, mọi người không ăn cơm nữa à”.
Dứt lời mặt kệ mọi người cô liền tiếp tục cúi đầu lấy đũa lên ăn tiếp từng ngụm một, cô cảm thấy trước mắt khoan hãy chống cự bản năng ăn uống của cơ thể này.
Giảm béo gì đó thì cứ để tới lúc cô ăn no rồi tính tiếp!
Bùi gia đang chờ Khương Nhiễm náo loạn lên, không ngờ Khương Nhiễm chỉ nói xong câu đó lại tiếp tục cúi đầu ăn mì.
Mọi người trong nhà đều đưa mắt nhìn nhau không rõ hôm nay Khương Nhiễm bị cái gì, nhưng cũng nhanh lấy lại tinh thần tăng tốc độ ăn cho xong rồi nhanh chóng rời đi.
Người Bùi gia vừa mới ăn xong, thì cô cũng vừa gác đũa, nguyên một thau mì đầu ấp nay chỉ còn lại ít nước mì mà thôi.
Lúc ăn hết thau mì xong cô cảm thấy bụng no lên, đầu óc cũng tĩnh táo hơn so với lúc nãy, đúng là ăn no thì não mới hoạt động được mà.
Mấy năm nay nguyên chủ không hề làm bất cứ việc nhà gì, chỉ ăn không ngồi rồi, nên khi Khương Nhiễm ăn xong người còn chưa đứng lên thì Bùi San San đã thu dọn xong bát đĩa trên bàn.
Bùi San San bưng bát đĩa xuống bếp để rửa Bùi Bảo Sơn cùng Vương Thúy Lan cùng nhau về phòng nghĩ ngơi, Bùi Dương cũng đứng dậy đi ra ngoài.
Sau một lúc trên bàn ăn chỉ còn lại hai ngưới là Khương Nhiễm và cậu bé Bùi Cảnh.
Hai người vừa vặn ngồi đối diện nhau, Khương Nhiễm nhìn chằm chằm vào Bùi Cảnh hồi lâu cô cảm thấy đứa bé này quá đẹp rồi.
Tuy rằng thông qua kí ức của Nguyển chủ cô cũng biết đứa nhỏ này lớn lên rất đẹp, nhưng đó dù sao cũng chỉ là kí ức của cô ta cô chỉ có thể nhìn từ xa, bây giờ nhìn gần mới thấy đứa bé này thật sự đẹp đến động lòng người.
Đứa nhỏ lớn lên ngoại hình quá xuất chúng, ngũ qua tinh xảo, tóc mềm mại đuôi tóc còn hơi xoăn lên, nếu làn da của đứa bé này có thể trắng hơn một chút thì đúng thật là giống y hệt như bút bên tây dương vậy.
So với các ngôi sao nhí mà Khương Nhiễm nhìn thấy ở tương lai thì nhanh sắc của đứa bé này bỏ xa cả trăm dặm thật sự quá xinh đẹp.
Càng nhìn đứa bé cô lại càng thấy thích, Khương Nhiễm dứt khoát vẫy vẫy tay trên mặt còn nở nụ cười tươi gọi thằng bé: “ Tiểu cảnh mau lại đây với mẹ”.
Bùi Cảnh nghe cô gọi thằng bé từ trên ghế trượt xuống, bước từng bước nhỏ đến bên canh Khương Nhiễm.
Chưa kịp để Khương Nhiễm mở miệng nói chuyện thằng bé đã cho tay vào áo yếm của mình, chờ tới khi lấy tao ra khỏi áo trong tay thằng bé liền có một nắm đậu phộng