Chương 5: Tôi sẽ ăn cơm cùng với mọi người
Khi mời tỉnh lại do cứ mãi nghĩ về cốt truyện, nên không có cảm giác đói nhưng bây giờ khi mùi thức ăn cứ bay lảng vảng trong không khí, bụng của Khương Nhiễm liền kêu lên.
Âm thanh còn đặc biệt lớn!
Trong nháy mắt khuôn mặt già của Khương Nhiễm liền đỏ lên, không giám nhìn thẳng mặt của Bùi Dương nữa: “ Tôi sẽ ăn cơm cùng với mọi người”
Tuy đã có kí ức của nguyên chủ nhưng có một số việc, một số người nên tiếp xúc trực tiếp thì mới biết được rốt cuộc những người đó có phải đúng như những gì trong ký ức của nguyên chủ hay không.
Bùi Dương nhìn Khương Nhiễm với ánh mắt không mấy thân thiện, cảm thấy hôm nay Khương Nhiễm có chút lạ, so với lúc trước càng khó đoán hơn.
Nhưng nghĩ đến sức lực của cô, dù muốn hay không thì cũng chỉ có thể cắn răng đem thau sứ đựng cơm đi đến chỗ gian nhà chính.
Khương Nhiễm bước theo sau Bùi Dương đi đến gian nhà chính của nhà này, nhà Bùi gia cũng giống như những tiểu viện ở nông thôn khác, nhà có tổng công 3 gian chính: gian nhà phía tây có ba phòng, gian nhà phía bắc cũng có ba phòng.
Sân trước nhà khá rộng có một cây hòe lớn gần đó có một gian phòng dùng để chất củi và chứa một số vật phẩm không dùng khác.
Trừ cái này ra Bùi gia còn có một cái sân sau, chỗ đó dùng để nuôi gia cầm, trồng một ít rau xanh, phía bên một góc sân còn có một cái nhà vệ sinh.
Khương Nhiễm ở trong lòng phát họa ra sơ đồ kết cầu của ngôi nhà, bước chân cũng dần tăng tốc, đi càng nhanh mỡ trên người cô cũng run theo, nhưng đi được một lúc cô cũng dần quen với việc này.
Bùi gia nhà ở khá nhiều, nghe đâu lúc mới xây rất đẹp nhưng do thời gian ngôi nhà đã hơi xuống cấp, nhìn có chút cũ kĩ
Đối diện với của ra vào có treo mộ bức tranh tam phúc đồ , bên trái treo hình quải trượng cầm đào mừng Thọ Cực Tiên Ông, bên phải hình ông Thần Tài, chính giữa còn treo hình tứ bình.
Này đúng thật là.......
Trước khi Khương Nhiễm xuyên qua lúc cô còn rất nhỏ cô nhớ mình từng thấy những bức tranh này ở ngôi nhà nào đó không nghĩ bây giờ lại được một lần nữa nhìn thấy chúng.
Dưới ba bức tranh là một cái bàn vuông, trên bàn có một chén tương và một hũ tỏi ngâm.
Bùi Dương bước đến cái bàn đặt thau cơm xuống, liếc mắt nhìn Khương Nhiễm rồi hừ một cái rõ to, sau đó sải bước đi ra ngoài.
Khương Nhiễm cũng không quá để ý, trước kia nguyên chủ đối với người của Bùi gia không quá tốt, còn từng động thủ đánh Bùi Dương, cậu ta không cho cô sắc mặt tốt là chuyện hiển nhiên.
Khương Nhiệm đi đến bàn kéo ghế ngồi xuống, một bàn vuông to có bốn cái ghế dài bao quanh vừa đủ cho một nhà ngồi.
Khương nhiễm vừa mới ngồi xuống bàn thì nghe một loạt tiếng bước chân từ xa, tiếng bước chân ngày càng gần, cô quay đầu ra cửa nhìn liền thấy Bùi Dương đang bưng hai cái chén đi đến.
Ở phía sau Bùi Dương còn có một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, đây chính là em gái út của nam chính Bùi San San, cô ta đan nắm tay một đứa bé nam tầm ba tuổi đó là con trai của nguyên chủ Bùi Cảnh.
Đi phía sau cùng là cha của nam Bùi Bảo Sơn và mẹ của nam chính Vương Thúy Lan.
Sau khi đối chiếu từng hình ảnh của mỗi người với kí ức của nguyên chủ Khương Nhiễm liền thu hồi tầm mắt.
Tuy có kí ức của nguyên chủ nhưng tính cách của cô và cô ta quá khác nhau, để đề phòng người của Bùi gia phát hiện ra manh mối cô quyết định tạm thời giả câm không nói chuyện.
Đối với phản ứng này của Khương Nhiễm nhà họ Bùi đã quá quen thuộc, hành động không đếm xỉa kia của Khương Nhiễm còn khiến họ cảm thấy nhẹ nhõm.
Mỗi lần cô mở miệng nói chuyện không la hét thì cũng là chửi mắng những câu cực kì khó nghe.
Bùi gia từ lớn đến bé đều ra đồng làm việc họ cảm thấy rất mệt mỏi giờ chỉ muốn tập trung ăn cơm rồi tranh thủ nghỉ ngơi mà thôi, sau đó lại tiếp tục ra đồng làm việc. Khương Nhiễm không mở miệng làm phiền mọi người ăn thì người của Bùi gia đã muốn quỳ lại cảm ơn trời đất rồi, càng không có chuyện họ sẽ mở miệng nói chuyện với cô.
Thấy mọi người đã nhấc đũa lên ăn mì, Khương Nhiễm cũng bắt đầu cằm đũa lên ăn.
Bên trong thau không phải tất cả đều là mì mà nó còn trộn với ít khoai lang cùng bột ngô, mì thì khô màu sắc không đẹp mắt còn mùi vị thì thật sự không hề ngon.
Khoai lang trong tô cũng cắt rất không đều, màu sắc khoai lang cũng không hề tươi, trong mì càng không thể nào có thịt hay gia vị, chỉ có thể ăn tương do gia đình làm ra mà thôi.
Nếu nói ngon thì thật sự không ngon còn nếu bảo có không thể nuốt thì cũng không phải.
Trừ bỏ ăn để no bụng thì thật sự không còn gì nữa, dù sao Khương Nhiễm cũng là người nấu ăn giỏi nhất cả nước, từ nhỏ cô cũng đã nghiên cứu rất nhiều các loại thực phẩm khác nhau, cô đã nấu biết bao nhiêu là món từ ngon đến dở.