Chương 4: Ngươi rốt cuộc có ăn hay không

Chương 4: Ngươi rốt cuộc có ăn cơm hay không

Khương Nhiễm quay đầu ra cửa, chỉ thấy có một cậu thiếu niên đứng ngay đó, thiếu niên thoạt nhìn tầm mười bảy, mười tám bô dạng cao gầy, làn da có chút rám nắng nhưng tổng thể ngủ quan lại nhìn rất đẹp.

Nhìn người trước mặt, Khương Nhiễm lục lại kí ức một xíu liền biết cậu thiếu niên kia là ai, thì ra cậu thiếu niên đó là em của nam chính tên là Bùi Dương.

Bị Khương Nhiễm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hồi lâu, đôi lông mày của Bùi Dương bắt đầu nhăn lại, vẻ mặt hiện lên sự chán ghét và phòng bị.

“ Chị cứ nhìn chằm chằm vào tôi làm gì? Bây giờ chi đã khỏe lại chưa? Nếu khỏe rồi thì tự giác đi ăn cơm đi? Còn muốn người ta cung kính đem đồ ăn lên mời chị ăn à”.

Khương Nhiễm chớp chớp mắt, suy nghĩ xem sao lại Bùi Dương lại nói những lời như vậy.

Lúc này trong đầu cô của cô hiện lên một loạt hình ảnh ngày hôm qua nguyên chủ đi ngang bờ sông cũng không biết có chuyện gì xảy ra lúc đó chỉ biết cuối cùng cô ta bị té xuống sông.

Cũng may nước ở đó không quá sâu cũng không ngập đến quá đầu, nhưng do lúc té bị ngã mạnh xuống nước bị dọa hết hồn nên ngất đi.

Trong nguyên tác cũng có phân đoạn này, nhưng nguyên chủ chỉ cần nằm trên giường một ngày qua ngày hôm sau là khỏe mạnh bình thường.

Nhưng hiện tại không biết vì cái gì, nguyên chủ đi đời nhà ma còn cô lại xuyên vào thân thể của nguyên chủ.

Nghĩ tới đây Khương Nhiễm bắt đầu rơi vào trầm tư. Nhưng biểu hiện này của Khương Nhiễm trong mắt Bùi Dương đó chính là lười biếng nên không muốn đi.

Rõ ràng trên người không có bị thương, lại một hai cứ phải nằm trên giường nghĩ ngơi không chịu đứng dậy tự mình đi ăn cơm, chẳng lẽ bản thân lười biếng đứng dậy bắt người khác cơm bưng nước rót cho hay sao.

Nghĩ đến đây mày của Bùi Dương lại nhăn chặt lại, nhăn tới nỗi có thể kẹp chết được một con ruồi.

Cũng không thèm quan tâm đến Khương Nhiễm nữa Bùi Dương tức giận quay người bỏ đi.

Lúc Khương Nhiễm phục hồi lại tinh thần quay qua chỉ còn có thể thấy loáng thoát bóng dáng bước đi vội vàng của Bùi Dương mà thôi.

Khương Nhiễm chớp chớp mắt không biết Bùi Dương đây là bị cái gì, cô cũng không quá để việc này trong lòng, bây giờ việc cô muốn làm đó là thử ngồi dậy.

Đúng vậy chính là thử ngồi dậy, vì thân thể này thật sư quá béo, cô có chút lo sẽ không ngồi dậy được.

Khương Nhiễm không biết rốt cuộc nguyên chủ đã sữ dụng cơ thể nặng như thế này ra sao mà vẫn có thể đi lại tự nhiên được, nhưng cô lần đầu tiên sử dụng thân thể này nên vẫn có chút lo sợ và bất an.

Hơi nghiêng người chống tay ở trên đầu giường, đem nữa người trước dựng thẳng lên, ngồi một lúc để cơ thể thích ứng rồi cô mới hạ chân xuống giường kiếm dép mang vào.

Nhưng khi cúi người xuống kiếm giày lại không thế thấy được đôi giày mà chỉ thấy được phần mỡ bụng hết cách cô chỉ có thể lấy gót chân là là dưới sàn.

Thật vất vả mới kiếm được đôi dép và xỏ vào.

Khương Nhiễm chống người đứng lên bước đi ra ngoài, mỗi một bước đi

Khương Nhiễm cảm thấy như lớp mỡ trên người mình đang rung theo.

Cảm giác đó giống như bạn nhảy lên nhảy xuống ở trên tấm nệm lò xo vậy tưng lên xong rồi hạ xuống.

Khương Nhiễm: “.......”

Cảm giác này thật sự rất phi diệu, lại có chút mắc cười.

Trước khi xuyên sách tuy Khương Nhiễm rất thích nấu ăn và thưởng thức đồ ăn ngon, nhưng mà cô tinh thông đông y nên biết cách chi phối ăn như thế nào cho hợp lí, cho nên mặc dù ăn nhiều như thế nào cô cũng không béo lên được, dáng người không nói là cực đẹp, nhưng cũng mảnh mai săn chắc không hề có tí thịt thừa nào.

Nhưng bây giờ mỗi bước đi đều lộ ra một lớp mỡ đúng là lần đầu được trải nghiệm.

Khương Nhiễm bước từ trong phòng ra tới ngoài xuân, ánh năng ấm áp của ánh sáng mặt chiếu lên người cô, cảm thấy như được sống lại vậy.

Đúng là ăn trưa là thời điểm mặt trời lên cao mà ánh sáng tươi tắn, độ ấm của tia sáng vừa phải, nếu trong sân mà sạch sẽ gọn gàng một chút thì đúng là tuyệt hảo.

Lúc này trong sân vườn của Bùi Gia không thể nói là hỗn loạn, nhưng cũng không hề sạch sẽ.

Khương Nhiễm cứ nhìn chăm chăm vào sân vườn, Bùi Dương cũng đang cầm một cái thau sứ đi ra vô tình nhìn thấy cảnh này.

Nhìn thấy Khương Nhiễm, Bùi Dương có chút sửng sốt, sau đó ngữ khí liền không tốt hỏi: “ Không phải cảm thấy mệt không đứng dậy nổi sao, rốt cuộc chị muốn ăn cơm ở đâu?”.

Ăn cơm?

Khương Nhiễm hạ tầm mắt nhìn mặt cậu xuống nhìn cái thau bằng sứ đang ở trong tay Bùi Dương, vừa nhìn môt cái liền thấy quen thuộc.

Người ta ăn cơm bình thường ăn chén nếu sức ăn nhiều thì dùng tô, nhưng nguyên chủ thì hay rồi cô ta ăn cơm bằng thau!

Bùi Dương đi vài bước đến trước gần Khương Nhiễm, Khương Nhiễm có thể nhìn thấy được đồ đựng trong thau, đây giống như một cái chậu rửa mặt nhưng phía bên vòm miệng đã bị thủng vài lỗ.

Bởi vì đứng ở cự li gần nên Khương Nhiễm thậm chỉ còn nghe được mùi thơm từ trong đó bay ra.