“Mẹ, con muốn uống nước cơm.”
Đương nhiên Hoàng Chi Tử không có ý kiến, lấy cho Tống Nguyệt Minh một bát nước cơm đặc, Tống Nguyệt Minh ăn hai miếng trứng hầm rồi đẩy nó ra chính giữa bàn ăn, cúi đầu uống nước cơm, mỗi ngày cô đều ăn trứng hầm nên không hiếm lạ trứng hầm cũng bình thường.
Bát trứng hầm này vừa được đẩy ra, mỗi người chia nhau ăn một ít, còn dư lại đều được Hoàng Chi Tử phần cho Vương Quyên, con dâu cả không gây chuyện được bà thích, hống hồ trong bụng cô còn mang thai em bé, bà bằng lòng cho Vương Quyên ăn ngon, chỉ là nghĩ như vậy, Hoàng Chi Tử phát sầu vì không biết phải tìm cho Tống Kiến Cương người vợ như thế nào.
Bữa sáng rất yên tĩnh, không ai nhắc đến việc phiền lòng ngày hôm qua. Sau khi ăn xong thì phải đi làm việc, Hoàng Chi Tử ở lại nhà lục tung đồ đạc tìm ra hai tấm vải mới đo lên người Tống Nguyệt Minh.
“Mẹ, mẹ muốn dùng hai tấm vải này may quần áo cho con sao?”
“Con còn phải gặp mặt người ta, không may quần áo không ổn.”
Vương Quyên ở bênh cạnh cười tủm tỉm: “Mẹ, trong phòng con còn có một tấm vải, mẹ xem xem có thể may quần áo cho em hay không.”
Cô nói xong liền đi về phòng tìm vải, Hoàng Chi Tử nhân cơ hội dạy dỗ con gái út, búng nhẹ trán cô khuyên bảo: “Về sau lấy chồng rồi phải giống chị dâu con đó, biết chưa?”
Tống Nguyệt Minh không tỏ ý kiến, có bố mẹ chồng ghê gớm và cô em chồng ngang ngược như thế, Vương Quyên mà không biết điều thì sao có thể sống thoải mái được.
Hoàng Chi Tử cũng đang âm thầm quan sát vẻ mặt của cô, tình hình hôm qua như thế nào bọn họ cũng không nhìn thấy, nhưng lại nhìn thấy con giá út không mảy may có chút ám ảnh nào, vừa thả lỏng một hơi, cái tính nết tùy tiện này không biết giống ai.
Vương Quyên cầm ra một tấm vải màu đỏ tươi, Tống Nguyệt Minh sau khi xem thì lắc đầu, cô không cần màu sắc này, cũng không phải là làm cô dâu.
“Hay là con vẫn mặc quần áo trước đây của con đi.”
Vốn dĩ trong nhà cũng không có nhiều tấm vải lắm, lại đi Cung Tiêu Xã mua vải mới thì thời gian quá gấp, lỡ mà việc kết hôn có nhiều chỗ phải dùng đến vải thì sao. Hoàng Chi Tử không còn cách nào chỉ có thể từ bỏ ý định may quần áo mới.
Mẹ chồng ở nhà, Vương Quyên xin phép một tiếng bế Đại Bảo về thăm nhà mẹ đẻ, anh em nhà mẹ đẻ của cô đang xây nhà chuẩn bị cuối năm cưới vợ, cô muốn đến giúp đỡ.
Trong nhà chỉ còn lại Hoàng Chi Tử và Tống Nguyệt Minh, Hoàng Chi Tử không nhịn được gặng hỏi: “Chuyện kia, là ai đặc biệt đến nhà chúng ta vậy?”
“Không phải.”
“Mẹ nghe chị dâu con nói, hai người các con còn đứng nói chuyện trong nhà chính một lúc.”
Tống Nguyệt Minh gật đầu: “Là anh ấy hỏi đến việc đó, chỉ cần con đồng ý, anh ấy sẽ nhờ người tới nhà thưa chuyện.”
Trong lòng Hoàng Chi Tử buông lỏng, lộ ra một nụ cười: “Vậy còn được, Nguyệt Minh của chúng ta xinh đẹp như thế này, không xem trọng con chỉ có đồ mắt mù thôi!”
“Mẹ!”
“Được rồi, không nói con nữa, con gái lớn biết xấu hổ rồi.”
Hoàng Chi Tử trêu ghẹo như trước, Tống Nguyệt Minh hơi cười cười, đang định hỏi dò một chút xem quy trình của chính thức gặp mặt là như thế nào, bỗng nhiên nghe được một trận ồn ào bên ngoài, ước chừng có khoảng mười mấy người từ bên này đi qua, Hoàng Chi Tử đi ra ngoài cửa xem, lúc trở về sắc mặt không được tốt lắm.
“Mẹ, sao vậy ạ?”
Hoàng Chi Tử không kìm được lời nói: “Là Dương gia định hôn với cô giá kia, đi tặng thiệp rồi.”
“Tặng thiệp?”
“Chính là tặng lễ vật dạm hỏi định hôn.”
Sắc mặt Hoàng Chi Tử rất xấu, bà trông mong hôn sự của Dương Mẫn và Tống Bách Hằng không thuận lợi, tốt nhất là Dương Mẫn lấy chồng xa một chút, vài chục năm không thấy mặt càng tốt.
Thực ra Tống Nguyệt Minh lại không có cảm giác gì, người ta hai bên tặng qua lại hôn thiếp thì sẽ kết hôn, nhanh chóng thấy được kết cục của câu chuyện mới tốt chứ. Nhưng mà điều này ở trong mắt Hoàng Chi Tử là con gái út buông bỏ Tống Bách Hằng, để tâm với Vệ Vân Khai rồi, bà có thể có được một chút an ủi.