Chương 47: THẬP NIÊN 80: TIỂU KIỀU THÊ

Việc kết hôn này nhất định phải thành đó!

Giữa trưa Tống Kiến Cương trở về mang theo một miếng thịt, nặng khoảng chừng ba bốn cân, lắc lắc ở trước mặt Tống Nguyệt Minh nịnh nọt: “Em gái, đây là anh trai đặc biệt mua thịt cho em đó.”

Đầu tiên Tống Nguyệt Minh ngạc nhiên mừng rỡ cười một cái, sau đó lập tức sa sầm mặt, lạnh như băng hỏi: “Anh lấy tiền ở đâu ra?”

“Cái đó em không cần quan tâm, cứ việc ăn, ăn không đủ anh trai lại nghĩ cách mua cho em.” Tống Kiến Cương rất khí phách nói.

Nhưng thần sắc của Tống Nguyệt Minh vẫn là không vui vẻ, Tống Kiến Cương dựa gần cô ngồi xuống, chỉ trên trời thề nói: “Em gái, em đừng tức giận, lần này thực sự không liên quan tới anh, xin em bớt tức giận, chờ sau này anh dạy dỗ Dương Hồng Vệ cho em hết giận.”

“Thật không?”

“Đương nhiên là thật rồi.”

Tống Kiến Cương cười hi hi chạy với tới phòng bếp đưa thịt cho Hoàng Chi Tử, cũng làm cho bà ngạc nhiên kêu lên: “Nhiều thịt như vậy cũng phải tốn ba đồng tiền, con lấy tiền ở đâu ra?”

“Mẹ, đây không phải là con tích góp tiền sao mẹ? Con đây còn không phải là muốn làm chút đồ ăn ngon cho em gái bồi bổ sao!”

Hoàng Chi Tử nửa tin nửa nghi ngờ, nhưng vẫn nhận lấy miếng thịt, nghĩ tới nghĩ lui chuẩn bị làm một ít sủi cảo, đã một thời gian không được ăn cái này rồi, ai cũng thèm.

“Nếu là qua mấy ngày nữa có thịt này thì tốt biết bao!” Lỡ mà ngày mười tám tháng sáu phải mời cơm Ngụy gia thì đỡ phải mua thịt.

Tống Kiến Cương vỗ vỗ ngực đảm bảo: “Đến lúc đó mẹ sai con đi mua cho mẹ!”

Hoàng Chi Tử hừ một tiếng: “Cái tiền mua thịt này có phải là lấy từ tiền tiết kiệm mẹ cho hay không?”

“He he he….” Tống Kiến Cương cho tay vào trong túi quần, lấy ngón tay che giấu mấy đồng tiền bên trong.

Tống Nguyệt Minh đang cắn một miếng đường phèn đứng cách đó không xa, xem được rành mạch động tác của anh ta, ngọt ngào gọi một tiếng anh hai, Tống Kiến Cương quay đầu lại thì thấy cô cười trên nỗi đau của người khác tuyên bố: “Anh hai, sáng hôm nay Tống Bách Hằng đến nhà Dương Mẫn đưa lễ thiếp đó.”

Nụ cười của Tống Kiến Cương cứng lại, rũ đầu chẳng hề để ý nói: “Đưa lễ thiếp thì đưa lễ thiếp, liên quan gì đến anh.”

“Vậy à, vậy thì tốt rồi.” Hàm răng Tống Nguyệt Minh dùng sức cắn đường phèn nát ra.

Để kịp ăn cơm trưa, Hoàng Chi Tử lạch cà lạch cạnh băm xong nhân sủi cảo, bới ra một bát đầy đưa vào tay cho Tống Kiến Cương: “Đưa đến nhà ông nội con, đưa cho bà nội con nếm thử, giờ không kịp gói sủi cảo, bảo bà tự gói sủi cảo ăn nhé.”

Đương nhiên Tống Kiến Cương phải đi, Tống Nguyệt Minh quang minh chính đại đi ra cửa lớn nhìn anh ta chằm chằm, Tống Kiến Cương bước chân rất nhanh, đi đến ngõ nhỏ quẹo vào quay đầu lại nhìn một cái, thấy không có ai ở đằng sau, do dự một lát nhìn tòa nhà hoang một cái rồi tiếp tục đi về phía trước, rẽ ngoặt vào thì biến mất.

Chẳng lẽ trong nhà kia có thứ gì đáng giá làm Tống Kiến Cương chú ý.

Tống Nguyệt Minh lại lặng lẽ đi về, đi vào vườn trồng rau ngắt một quả cà chua đỏ rực rửa sạch rồi bẻ ra ăn, vị chua chua ngọt ngọt giải nhiệt, trong vườn rau còn có một ít rau hẹ, cô đi tới phòng bếp nói với Hoàng Chi Tử: “Mẹ, còn còn muốn ăn sủi cảo nhân trứng gà rau hẹ nữa ạ.”

“Đúng rồi, quên mất rau hẹ, thôi, chờ ăn hết sủi cảo nhân thịt rồi ăn sủi cảo nhân trứng gà rau hẹ sau.”

Tống Nguyệt Minh đưa một nửa quả cà chua chưa ăn cho Hoàng Chi Tử, Hoàng Chi Tử cắn vài ba miếng ăn xong bỗng nhiên nói: “Con lấy cái ghế ra ngồi đây xem mẹ gói sủi cảo như thế nào, đừng để đến lúc lấy chồng rồi không biết làm cái gì.”

Tống Nguyệt Minh bĩu môi nhấn mạnh: “Không phải là con không biết làm, chỉ là con lười làm thôi, thực ra con cũng thông minh lắm, hơn nữa con cũng từng nhìn thấy mẹ gói rồi mà.”

Cô phải vì những thay đổi trong tương lai mà trải sẵn đường, dứt khoát đem tất cả quy kết về sự thông minh đi.