Thật ra ngay từ đầu, Tống Nguyệt Minh nghi ngờ Tống Kiến Cương muốn dùng tội danh lưu manh để diệt trừ Dương Hồng Vệ, sau đó nghĩ lại, Tống Kiến Cương muốn diệt trừ Dương Hồng Vệ không cần tốn nhiều công sức như vậy.
Trong nguyên tác Dương Hồng Vệ và Tống Kiến Cương cùng một ổ rắn độc, Tống Kiến Cương giết chết Tống Nguyệt Minh, cùng Dương Hồng Vệ làm chuyện xấu không ít lần, khi hai người chia nhau không đồng đều, Dương Hồng Vệ lại dùng chuyện năm đó uy hiếp Tống Kiến Cương, Tống Kiến Cương trong cơn giận dữ giết chết anh ta.
Tống Kiến Cương sau khi giết người bỏ trốn, là Tống Bách Hằng tự tay bắt được người, Vệ Vân Khai gây áp lực nhanh chóng kết án Tống Kiến Cương tử hình, nhân vật trong bóng tối tồn tại khi Dương Mẫn còn trẻ từ đó biến mất hoàn toàn trên thế gian.
......
Đứng ở góc độ người ngoài cuộc nhìn lại toàn bộ sự việc, Tống Nguyệt Minh không thể không bội phục sự trí thông minh của Tống Kiến Cương, vẻn vẹn chỉ mấy ngày, anh ta có thể nghĩ ra ý tưởng này để hoàn thành mơ ước, thật sự đủ lòng dạ ác độc.
Tống Nguyệt Minh có thể suy nghĩ rõ nguyên nhân và hậu quả của mọi chuyện, căn cứ vào động tác rất nhỏ của Tống Kiến Cương để chứng thực suy đoán của mình, trong nháy mắt cô do dự muốn vạch trần mọi chuyện, nhưng cô không có chứng cớ, tất cả dựa vào suy đoán, trước hết cho dù hai vợ chồng Tống Vệ Quốc có tin hay không, mà dựa vào tính cách ban đầu của cô căn bản không thể nghĩ tới chân tướng chuyện này, nói ra chỉ dẫn tới hoài nghi.
Cho dù hai vợ chồng Tống Vệ Quốc tin tưởng đi chăng nữa, Dương Hồng Vệ bị đưa đến cục công an, Tống Kiến Cương cũng trốn không thoát, cô lông tóc không bị tổn hại, Tống Kiến Cương phải vào tù, hai vợ chồng Tống Vệ Quốc bỏ được sao?
Còn nữa, nếu Tống Kiến Cương không bị phán án, vậy anh ta sẽ đối phó với cô như thế nào đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Nguyệt Minh tính toán lấy tĩnh chống lại động, Tống Kiến Cương không biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhưng cô lại biết Tống Kiến Cương muốn làm cái gì.
Tống Nguyệt Minh muốn thoát khỏi nhà họ Tống đến thành phố tìm một công việc từ từ rời khỏi tầm mắt mọi người, cho dù sau này có cái gì khác biệt cũng dễ giải thích, nhưng đây là thời đại ra ngoài đều cần thư giới thiệu, hai vợ chồng Tống Vệ Quốc không nỡ buông tay để con gái mình rời đi, mà đúng lúc này, Vệ Vân Khai lại đồng ý mối hôn sự này, đây là một cơ hội, Vệ Vân Khai là đối tượng tốt nhất trong phạm vi cô có thể lựa chọn.
Nếu tiếp tục ở nhà, Tống Kiến Cương vì đạt được mục đích, không biết sẽ làm gì với cô nữa.
Tống Nguyệt Minh không dám mạo hiểm, tất cả mọi chuyện đều chỉ có thể cân nhắc tỉ mỉ, từ từ nghĩ cách đối phó, cũng may, cô cũng không thiếu kiên nhẫn.
Chẳng qua, sao Tống Kiến Cương lại chắc chắn như vậy chứ, sao Tống Nguyệt Minh lại cam tâm tình nguyện gả cho Dương Hồng Vệ, là uy hiếp hay là dụ dỗ?
Tóc đã sớm lau khô, trán còn có mồ hôi toát ra, Tống Nguyệt Minh mò mẫm tìm được quạt bồ, quạt cho mình, gió mát từ từ thổi tới, trái tim của cô dần dần ổn định lại.
Trước khi đi ngủ, Tống Nguyệt Minh bỗng nhiên nghĩ đến Vệ Vân Khai, anh cứu cô hai lần liên tiếp, thật đúng là thiếu nợ người ta.
Sáng sớm thức dậy rửa mặt ăn cơm, Tống Nguyệt Minh nhìn hai cái bát sứ thô nền trắng viền xanh được đặt trên bàn cơm, bên trong là món trứng hầm vàng vàng mềm mềm, phía trên được thêm hai giọt dầu mè, mùi hương hỗn hợp của hai loại đồ ăn đối với người dậy sớm đang đói bụng kêu ọc ọc mà nói là sự kích thích khứu giác tuyệt vời nhất.
Hoàng Chi Tử chỉ chỉ vào bát nhiều hơn: “Nguyệt Minh, nhanh ăn đi.”
Một bát khác là dành cho Đại Bảo, Vương Quyên rửa mặt cho Đại Bảo xong thì bế thằng bé đến bên bàn ăn, vẻ mặt như thường bưng bát khác lên đút cho Đại Bảo ăn cơm, cả nhà liên tục ngồi xuống ăn cơm, hôm nay Hoàng Chi Tử nấu một chút nước cơm, ở đây cũng không phải nơi trồng trọt lúa nước, cây trồng nông nghiệp phổ biến nhất là lúa mì, ngô, đậu nành và cây bông, Tống gia không thường xuyên ăn gạo tẻ, gạo tẻ tinh luyện càng ít ăn hơn.