Tia chớp lướt qua trong giây lát, một tiếng sấm thật lớn gầm vang làm cho cô giật mình, đầu bỗng nhiên cũng tỉnh táo hơn rất nhiều. Không, cô không thể động vào dao. Đời trước cô đã xong rồi, cô không thể tiếp tục vì tên cặn bã này mà huỷ diệt đi tương lai của mình cùng các con gái đời này được.
Cái này không phải ảo cảnh, cô trọng sinh, trọng sinh về mùa hè năm 1988, mùa hè đó hai con gái của cô đều còn sống .
Chu Thu Bình buông dao phay ở trên tay ra.
Cô không thể chết được, cô muốn sống sót, mang theo hai con gái sống cho thật tốt. Ngươi phải còn sống thì mới có thể có tương lai, mới có thể có hy vọng.
Khi tiếng sấm rơi xuống, Phùng Nhị Cường nguyên bản còn đang ngồi bên cạnh bàn uống rượu, đột nhiên hắn ta xoay người rồi duỗi tay nhắc lên giường tre đang có con gái nhỏ, trực tiếp vứt trên mặt đất.
Con gái cả sợ tới mức kêu to gào khóc: “Ba ba….”
Chu Thu Bình khó có thể tin mà trừng lớn đôi mắt nhìn một màn như vậy xảy ra. Phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, cô vọt tới trong sân, một phen đẩy Phùng Nhị Cường, thanh âm gần như nổ tung “ Ngươi làm cái gì?”
Tia chớp sáng trắng chiếu sáng toàn bộ mọi thứ trong sân, con gái nhỏ bị ném trên mặt đất xi măng trên mặt đang khóc đến thở hổn hển, thân thể run rẩy, mềm oặt.
Đời trước, cũng là mùa hè này. Chu Thu Bình bởi vì bị hậu sản, không được chăm sóc tốt, thiếu máu nghiêm trọng, nằm ở trong phong hôn mê không tỉnh. Sáng sớm ngày hôm sau, Phùng Nhị Cường liền nói cho cô biết, con gái nhỏ ở trong sân, bị sét đánh chết.
Ha ha, cô thật là khơ a, vậy mà tin lời của hắn ta. Bởi vì ở nông thôn, mỗi năm đều có người bị sét đánh chết. Vì vậy mà cứ như vậy tin chuyện ma quỷ mà hắn nói.
Đêm hè năm đó, cô không tỉnh, cô đã vĩnh viễn mất đi con gái nhỏ của mình.
Phùng Nhị Cường đột nhiên không kịp phòng ngừa, liền cả người đang ngồi trên băng ghế bị quăng ngã ở trên mặt đất xi măng. Xương cốt cả ngươi như đều đã bị chặt đứt.