Nhà chính không bật đèn, trong viện chỉ ẩn ẩn hiện ra hình dáng của giường tre cùng bàn trà lùn. Phùng Nhị Cường đang ngồi ở bên cạnh bàn uống rượu, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Khóc cái gì mà khóc, phiền chết tao! Như thế nào còn chưa chết!”
Chu Thu Bình một cổ khí xông thẳng lên trán, cô nắm chặt dao phay, đi nhanh vượt qua ngạch cửa, cô muốn chém chết cái tên vương bát đản này.
Trong bóng đêm, vang lên tiếng khóc nức nở nho nhỏ mềm mại : “Ba ba, em gái đói bụng nhưng em gái không uống được cháo.”
Chu Thu Bình trong đầu óc kêu “Ong” một tiếng, tay đang cầm dao phay không tự chủ được mà run rẩy. Người đang nói chuyện là ai? Có thể ở trong nhà kêu em gái, chỉ có thể là con gái lớn bốn tuổi liền chết yểu? Nằm trên giường tre đang khóc thút thít lại là ai? Chính là con gái nhỏ mà cô sinh ra mới có mấy tháng liền đã chết?
Hai con gái số khổ của cô.
Trong lúc nhất thời, Chu Thu Bình phân không rõ hiện thực cùng hư ảo.
Lúc này bản năng của người mẹ như bám trụ vào hai chân của cô, làm cô không có cách nào có thể tiến thêm một bước trực tiếp chém chết Phùng Nhị Cường kia.
Giết người thì đền mạng, cô không sợ bị bắn chết. Nhưng còn hai con gái của cô thì phải sống như thế nào? Mẹ đẻ giết cha đẻ, cõng một cái thanh danh như vậy, các con gái của cô liền sống sót như thế nào?
Chuôi dao lạnh lẽo áp vào làn da làm cho cô bị kích thích. Trong lòng bàn tay cô bây giờ dinh dính nhớp nháp, ẩm ướt, làm cho co cơ hồ không giơ được dao phay lên.
Phùng Nhị Cường lại không biết chính mình một chân đã bước vào quỷ môn quan, còn đang không kiên nhẫn mà rít gào: “Khóc cái gì khóc, tìm mẹ ngươi đi! Mẹ nó, tất cả đều là thứ bồi tiền!”
Đêm tối xẹt qua tột đạo ánh sáng, chiếu lên gương mặt dữ tợn của hắn ta.
Chu Thu Bình theo bản năng nắm thật chặt chuôi đao, hận ý đang mãnh liệt rít gào trong lòng xúi giục cô vượt qua ngạch cửa.