Cô muốn cùng Phùng Nhị Cường ly hôn. Về sau ai tới nắm tay hắn ta, ai tới hầu hạ cái kẻ nghiện rượu, trả nợ cho con mà cờ bạc này thì cô mặc kệ. Con cái là hắn quyết định không chịugánh vác. Người mẹ thân sinh ra hắn, nuôi dưỡng hắn đáng sống sờ sờ cũng bị hắn đánh cho chết.
Oa oa, tiếng khóc càng thêm rõ ràng, phảng phất quanh quẩn ngay bên tai cô.
Chu Thu Bình mở to mắt, phát hiện chính mình đang nằm ở trong một gian phòng xám xịt. Tấm màn che giường có máu xám tối, phía mặt trên có một lỗ rách được dán lại bằng băng dính. Dưới thân cô là chiếu trúc kiểu cũ nặng nề, cũng là màu xám bẩn thỉu, tình trạng cũng đầy góc vá giống như chiếc màn phía trên, Ngay cả chiếc đèn dây tóc cũng hắt ra thứ ánh sáng mờ tối, tràn ra ánh sáng mờ nhạt ảm đạm.
Chu Thu Bình trong lòng đang nghi ngờ, đây là tình cảnh bản thân trước khi chết được nhìn lại cả cuộc đời một lần. Bằng không cô làm thế nào có thể nhìn thấy căn nhà cũ ở quê đây. Năm 1991 cả quê hương bị lũ lụt, nông thôn toàn bộ đều biến thành hồ a.
Chẳng lẽ ông trời thương cô, cho cô trước khi chết có cơ hội báo thù, tốt hơn là không mang theo oán khí đi đầu thai?
Suy nghĩ này vừa nảy ra trong đầu, tựa như cỏ dại điên cuồng sinh sôi trong lòng cô. Chu Thu Bình bây giờ không rảnh để lo đến việc mình có phải đang nằm trong ảo cảnh hay không. Mặc dù bây giờ hết thảy đều là nằm mơ, nhưng cô ở trong mơ có thể chém chết Phùng Nhị Cường cô cảm thấy cũng có thể thở ra được một ngụm ác khí bị dồn nén ở trong lòng bấy lâu.
Cô giãy giụa xuống giường, đỡ đầu giường ngăn chặn cơn choáng váng, khẽ cắn môi dựa theo ký ức đi vào phòng bếp cách vách, lấy ra con dao phay. Cô nhớ rõ đây là một con dao mới, rất sắc bén, ngay cả xương cốt cũng có thể chém đứt. Chỉ cần một nhát dao, một nhát dao chém đứt cổ của Phùng Nhị Cường, là cô có thể báo thù rửa hận cho bản thân.
Chuôi dao lạnh lẽo ở trong tay làm cho Chu Thu Bình có một cảm giác chân thật đến quỷ dị, làm cho cô không nhịn được cả người đều run rẩy.