Hắn kinh hoàng thất thố, chửi ầm lên: “Chu Thu Bình, ngươi phát thần kinh cái gì.”
Chu Thu Bình bế lên con gái nhỏ, hận không thể ngay lúc này cầm dao phây chém chết cái tên súc sinh này :“Ta phát thần kinh sao? Ngươi muốn giết con gái của ta!”
Phùng Nhị Cường cũng không biết vợ rốt cuộc tỉnh lại khi nào, chứng kiến toàn bộ việc này nhiều hay ít, theo bản năng liền chột dạ. Nhưng cái chột dạ này từ trong lòng vọt lên cổ liền thẹn quá hoá giận mà chửi ầm lên : “Ta làm gì sao? Chỉ là một đưa con gái bồi tiền chết tiệt còn coi như là bảo bối sao? Đã không sống được thì nhanh chóng xuống âm phủ đi, vừa vặn tái sinh một mạng.”
Ở nông thôn hiện tại tuyên truyền trong dân gian chính là một thai con gái đầu thai còn có thể tái sinh là một thai em trai. Hắn thật là sui sẻo, vợ hắn mang thai hai lần đều sinh ra con gái đây. Ban đầu khi con gái nhỏ được sinh ra hắn liền phải tặng cho người khác, nhưng kết quả vợ hắn một hai muốn nuôi đến khi cai sữa thì hẵng nói tiếp. Hắn nhìn vợ liền biết vợ hắn không nghĩ sẽ cho con cho nhà khác, đây chính là thành tâm muốn cho hắn bị tuyệt hậu mà.
Chu Thu Bình ôm con gái nhỏ đứng lên, nhân cơ hội dùng một chân đạp lên trên tay hắn: “Ai thích sinh thì sinh. Phùng Nhị Cường ta nói cho ngươi, ai dám đụng đến con gái của ta một chút, ta liền chém chết kẻ đó!”
Này một chân, đạp rất vững chắc. Tay đứt ruột xót, Phùng Nhị Cường đau đến trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa đương trường ngất xỉu đi.
Hắn vừa hoảng vừa sợ. Hắn hoài nghi vợ hắn nói câu này không phải chỉ là ngoài miệng mà thực sự vợ hắn muốn làm như vậy. Vừa rồi hắn đã thấy được, trên tay của vợ hắn đang cầm dao phay!
Phùng Nhị Cường nóng nảy: “Ngươi phát điên cái gì, ngươi không sinh con trai?”
“Sinh cái gì mà sinh, ngươi đi tìm người khác sinh cho ngươi! Chúng ta ly hôn! Ta đúng là điên rồi mới gả cho kẻ súc sinh như ngươi. Hổ dữ còn không ăn thịt con.”