Mẹ Hàn không khách sáo chút nào, nói rõ ràng những lời trong lòng suy nghĩ.
“Bác gái, đều là lỗi của cháu, cháu nghĩ bệnh của con trai chữa muộn một chút cũng không sao, còn Văn Chung nếu không kịp nộp học phí, sẽ không thể đi học.”
“Văn Chung không biết gì cả, đều là lỗi của cháu, cầu xin bác với anh Đông Thanh giúp em cháu đi.”
Mẹ Giang ở bên cạnh cũng rơi lệ: “Văn Chung đúng là bị tai bay vạ gió, nể tình quan hệ trước đây giữa hai nhà, hai người giúp thằng bé đi.”
“An Ni à, không phải bác không tin, nhưng Văn Chung có thể không biết cháu ngoại mình bị bệnh sao? Có thể không biết nhà họ Lý vì thằng bé chạy vạy đi vay tiền khắp nơi sao?”
Mặt mẹ Hàn đầy nghi hoặc: “Như chỗ thím ở, hàng xóm láng giềng hay đồng nghiệp cùng đơn vị thôi, nhà ai có người sinh bệnh nặng mọi người đều biết rõ, nhà cháu ở cùng một thôn, sao em trai cháu lại không biết? Là cậu ta không biết thật, hay trong lòng hiểu rõ bên ngoài giả hồ đồ?”
Ngừng một lát, mẹ Hàn còn nói thêm: “Vợ chồng các cháu ngay đến tiền chữa bệnh cho con còn không có, đột nhiên cháu lại lấy ra một khoản tiền lớn như vậy, Văn Chung không tự nghĩ xem số tiền ấy ở đâu ra sao? Đông Thanh này, nếu như chị gái con vay tiền khắp nơi chữa bệnh cho cháu trai, đột nhiên lại lấy ra một khoản tiền lớn như vậy cho con, con có nhận không?”
Bị mẹ mình nhìn chằm chằm, Hàn Đông Thanh không nhịn được quay mặt qua chỗ khác.
Nhưng mẹ Hàn không chịu buông tha, vẫn cười nhìn con trai mình chăm chú, khăng khăng muốn một câu trả lời.
Không còn cách nào khác, Hàn Đông Thanh đành phải nhỏ giọng nói một câu: “Con sẽ không nhận.”
…
Lúc này đã là nửa đêm, cả thùng xe đều yên tĩnh không chút tiếng động, chỉ có tiếng tàu hỏa vang lên loảng xoảng loảng xoảng.
Khoảng cách rất xa mới có một ngọn đèn nho nhỏ phát ra ánh sáng màu vàng, mơ hồ mông lung chiếu vào trong khoang tàu.
Lý Lưu Trụ ôm con trai út đang ngủ say, nghiêng đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Mẹ Giang ngồi cách bọn họ không xa, đã ngủ say từ lâu. Giang An Ni ngồi đối diện hắn, không hề buồn ngủ.
Từ khi con trai ngủ, Lý Lưu Trụ vẫn luôn bế cậu bé, qua thời gian dài như vậy, có lẽ hắn cũng đã mệt mỏi.
Giang An Ni nhỏ giọng: “Lưu Trụ, đưa em bế con một lát đi.”
Lý Lưu Trụ dựa đầu vào ghế tàu, không hề nhúc nhích, mắt cũng không mở ra.
Giang An Ni cho rằng hắn không nghe thấy, nói lại lần nữa.
Ngay khi Giang An Ni định mở miệng nói lần thứ ba, Lý Lưu Trụ vẫn đang nhắm mắt, nói ra hai chữ: “Không cần.”
Lý Lưu Trụ và Giang An Ni đã quyết định sẽ ly hôn.
Nhà họ Giang gom đông góp tây, cuối cùng vay được tám trăm đồng trả cho nhà họ Lý.
Mẹ Giang nói hết lời hay, hứa hẹn đợi sau khi Giang Văn Chung được thả, sẽ lập tức trả lại tiền cho thân thích.
Học phí của Giang Văn Chung đã đủ, sau đó Giang An Ni cho cậu ta thêm sáu trăm đồng, ngoài tiền mua đồng hồ, số còn lại gần như chưa động tới.
Mẹ Giang tính kế rất hay, đợi con trai ra ngoài, bán chiếc đồng hồ kia đi không phải có tiền trả lại rồi sao?
Còn chuyện đồng hồ có thể bán với giá gốc hay không, hơn hai trăm đồng mượn thêm kia giải quyết thế nào, căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của mẹ Giang.
Lưu Đại Ngân nhận tiền, đồng ý lên tỉnh thành, đến đồn công an sửa lại lời khai, nói tiền không phải do Giang Văn Chung trộm, là con trai nghe nói cậu em vợ không có tiền đi học, đã lấy tiền trong nhà ra đưa cho cậu ta, bản thân không biết chuyện.
Việc đẩy hết trách nhiệm qua người Lý Lưu Trụ, cũng là việc bất đắc dĩ.
Trong nhà có bốn người, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân tố cáo Giang Văn Chung, đương nhiên không thể sửa miệng.
Giang An Ni đã lấy khẩu cung, cũng không dễ thay đổi lời khai.
Còn về lời khai của Lý Lưu Trụ ở đồn công an trên thị trấn, Lý Lưu Trụ cũng đã nghĩ ra lý do thoái thác.
Chính là sau khi cho tiền cậu em vợ, Lý Lưu Trụ sợ cha mẹ tức giận, hai vợ chồng mới hợp nhau diễn một tuồng kịch.
Từ huyện lên tỉnh mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu hỏa, xuất phát vào buổi tối, rạng sáng đến tỉnh thành.
Vừa xuống tàu, mẹ Giang đã sa sầm mặt nói: “Con trai tôi bị nhốt ở đồn công an nào? Còn không mau đi.”
Lưu Đại Ngân liếc mắt khinh bỉ một cái, nói với con trai: “Chúng ta tới bệnh viện trước.”
Bọn họ từng tới bệnh viện tỉnh một lần, chính là lầm cho Khai Lâm đi khám.
Dù đã cuối tháng năm, gió buổi sáng vẫn hơi lạnh.
Khi chưa xuống tàu, Lưu Đại Ngân đã lấy ra hai chiếc áo khoác, đắp thêm cho hai đứa cháu trai.
Lý Lưu Trụ ôm con trai út, Lưu Đại Ngân dắt cháu trai lớn, Lý Tam Thuận cõng đệm chăn hành lý, người một nhà đi về phía cổng ra.
Giang An Ni và mẹ Giang chậm hai bước, mẹ Giang oán giận với con gái: “Con nhìn xem, người nhà họ Lý có thái độ kiểu gì vậy, nhìn chúng ta như kẻ thù vậy, tiền đã trả bọn họ rồi, bọn họ còn muốn thế nào.”
Giang An Ni ngơ ngác nhìn theo bóng dáng người nhà họ Lý, căn bản không nghe thấy lời mẹ Giang.
Vừa rồi, cô ta định dắt tay con trai lớn, bị con trai lớn né tránh.
Con trai còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô ta, không giống mẹ con ruột, ngược lại giống người xa lạ.
Giang An Ni ngây ngốc đi ra ngoài, không nghe thấy, cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì xung quanh.