Giang Nhị Phong vô cùng bất mãn nói với vợ mình: “Đó là chị dâu tôi, Văn Chung là cháu trai tôi, sao bà có thể nói ra lời khó nghe như vậy.”
“Tôi nói chuyện khó nghe?”
Thẩm Hòe Hoa vợ Giang Nhị Phong hỏi ngược lại: “Chuyện cháu trai ông làm không khó coi à? Tôi nói thẳng cho ông biết, cho chị dâu ông vay tiền, nghĩ cũng đừng nghĩ.”
“Bà……”
“Tôi làm sao? Cơm nước xong rồi thì ngủ đi, chiều còn phải ra đồng đấy.”
Mẹ Giang ôm cục tức ra về từ nhà Giang Nhị Phong, ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng quyết định mượn một chiếc xe đạp, lên huyện thành, đến nhà cô em chồng.
Cô dượng của Giang Văn Chung đều công tác trong bệnh viện, ở thời đại này xem như là người có thể diện.
Còn người nhà họ Lý, bọn họ vẫn cứ ra đồng làm việc theo lẽ thường, coi như không có chuyện Giang Văn Chung.
So sánh với nhau, mẹ Giang đúng là khó khăn hơn nhiều.
Thân thích vừa nghe thấy mẹ Giang đến để vay tiền, tất cả đều thay đổi sắc mặt, tìm đủ lý do thoái thác.
Ban ngày mẹ Giang ra ngoài cầu xin người ta, buổi tối về nhà òa khóc. Giang An Ni không còn cách nào khác, đành phải quay về nhà họ Lý thêm lần nữa.
Lý Lưu Trụ nhìn cô ta, càng lạnh nhạt hơn, vẫn câu nói kia, ly hôn, trả lại tiền.
Giang An Ni thật sự không còn cách nào, mới nhớ tới Hàn Đông Thanh.
Hiện tại Hàn Đông Thanh đang công tác ở huyện ủy, Giang An Ni nhớ rõ, anh ta có một người chú, làm công an trên tỉnh thành, có lẽ có thể giúp đỡ.
Giang An Ni ra ngoài nửa ngày mới về, về nhà chưa kịp nói gì cả, đã bị mẹ Giang oán trách một trận.
“Cô đi đâu thế, nửa ngày không về nhà? Tôi vì chuyện em trai cô, cả ngày nóng ruột, cô thì hay lắm, còn có tâm trạng ra ngoài đi dạo cơ đấy.”
Giang An Ni tự rót cho mình một chén nước, bưng lên uống một hơi cạn sạch.
Ra ngoài quá nửa ngày, một ngụm nước cô ta cũng chưa kịp uống.
Buông chén, Giang An Ni mới có sức nói chuyện: “Con lên huyện thành, Đông Thanh có người chú làm việc trên tỉnh, không biết có thể giúp đỡ được gì hay không.”
“Con nói gì cơ?” Mẹ Giang vui mừng đến mức gần như đứng bật dậy: “Con đó, cái con bé chết dầm này, có quan hệ như vậy sao không nói sớm, nếu tới tìm Đông Thanh sớm một chút, nói không chừng lúc này em trai con đã được thả ra rồi.”
Giang An Ni: “Không phải do quên sao? Ra ngoài cả nửa ngày mệt chết con rồi, con về phòng nằm nghỉ một lát đã.”
Phía bên kia, sau khi Giang An Ni đi khỏi, Hàn Đông Thanh lập tức gọi điện thoại cho chú mình.
Tuy rằng chú anh ta tò mò, nhưng vẫn hỏi giúp anh ta một câu. Đúng lúc mẹ Hàn Đông Thanh tới nhà người chú ấy tặng đồ, chú Hạn thuận miệng nói chuyện này với chị dâu.
Mẹ Hàn hỏi kỹ càng tỉ mỉ tình hình, trong lòng thầm tính toán. Sau khi về nhà càng nghĩ càng không yên tâm, sáng sớm hôm sau lập tức tới thẳng nhà ga lên tàu hỏa.
Dựa theo thời gian hứa hẹn, hôm sau Giang An Ni lại lên huyện thành. Trước khi xuất phát, mẹ Giang còn kéo cô ta ngồi xuống, trang điểm kỹ càng một phen.
Bên ngoài mặc áo sơ mi hoa mới tinh áp đáy hòm, quần là quần mới may năm trước, giày vải cũng là giày mới, trên mặt bôi kem bảo vệ da, mái tóc dài đen bóng tết thành hai bím tóc rũ trước ngực.
“Con gái mẹ xinh thật đấy, không nhìn ra dáng vẻ mẹ hai con một chút nào.”
Suy tính bí ẩn trong đầu mẹ Giang, Giang An Ni đoán được nhưng không nói toạc ra…Bởi cô ta cũng có chút chờ mong.
Lần này mẹ Giang đi cùng cô ta, cô ta muốn đến nhà Hàn Đông Thanh, trai đơn gái chiếc luôn có chút bất tiện, có mẹ Giang đi cùng, sẽ không phải lo lắng những băn khoăn đó.
“Là An Ni nhỉ? Lâu rồi không gặp. bà Giang cũng tới à, mau vào nhà đi.”
Tới nhà Hàn Đông thanh, người mở cửa ngược lại không phải người cô ta ngày đêm tơ tưởng.
Mẹ Hàn mời mẹ Giang và Giang An Ni ngồi xuống: “Mau ngồi, để tôi đi lấy nước.”
“Bà Giang, cũng phải năm sáu năm rồi chúng ta không gặp nhỉ. Tôi nghe nói An Ni đã có hai đứa nhỏ rồi, tốt thật đấy, bà xem Đông Thanh nhà chúng tôi, cùng tuổi với An Ni mà bây giờ một cô bạn gái cũng không có.” Mẹ Hàn nhiệt tình nói.
Hàn Đông Thanh rất xấu hổ: “Mẹ, mẹ nói cái gì thế?”
Mẹ Hàn trừng mắt lườm anh ta: “Con đó, đứa nhỏ này, mẹ với thím đều tuổi này rồi, nói chuyện với nhau còn đề tài nào khác ngoài con cháu?”
Mẹ Giang hàn huyên vài câu, mặt dày nói ra ý đồ đến.
Hàn Đông Thanh còn chưa kịp đáp lời, mẹ Hàn đã mở miệng: “An Ni này, không phải thím nói Văn Chung đâu, khi còn nhỏ rõ ràng nhìn rất ngoan ngoãn, sao trưởng thành lại hồ đồ như vậy? Thím nghe nói số tiền đó còn là tiền chữa bệnh cho con của An Ni.”
Mẹ Giang bị nói mặt đỏ bừng, hận không thể tìm khe đất nào đó chui vào.
Nhưng vì con trai, bà ta vẫn căng da đầu nói: “Đều là người nhà họ Lý nói bậy, tiền kia không phải Văn Chung lấy, là An Ni cho.”
Sắc mặt mẹ Hàn càng khoa trương hơn, dáng vẻ không thể tin nổi: “An Ni, đó là tiền cứu mạng con trai cháu đấy, sao cháu có thể lấy tiền cứu mạng con trai ra cho em mình? Làn vậy vẫn là con người sao?”