Chương 22: Mẹ chồng ác độc trong niên đại văn (22)

Bây giờ thời gian còn quá sớm, chuyến xe buýt đầu tiên vẫn chưa tới.

Bốn người nhà họ Lý đi bộ thêm một đoạn, đứng chờ xe buýt ở một trạm giao thông công cộng.

Mẹ Giang đi theo sau bọn họ, lải nhải suốt quãng đường: “Mấy người có nghe thấy tôi nói không? Bây giờ bệnh viện vẫn chưa làm việc, chúng ta đến đồn công an trước.”

Lưu Đại Ngân nhìn cũng không thèm nhìn đối phương, lạnh nhạt nói: “Bây giờ đồn công an cũng chưa mở cửa, cảnh sát cũng chưa đi làm.”

Mẹ Giang nghe xong lập tức nghẹn họng.

Sau khi hít sâu vài hơi, mẹ Giang lại lần nữa mở miệng: “Dù sao cũng tới tỉnh thành rồi, bệnh của Khai Lâm không gấp lúc này, chúng ta vẫn nên đến đồn công an trước, Văn Chung đã bị giam nhiều ngày như vậy, không biết tình hình thằng bé thế nào đâu.”

Nhưng bà ta nói thế nào cũng không thông, Lưu Đại Ngân chỉ đơn giản ngậm miệng, dù sao trong lòng bà ta, Giang Văn Chung mới là quan trọng nhất.

Lưu Đại Ngân không nói lời nào, Lý Tam Thuận và Lý Lưu Trụ càng không nói chuyện.

Lý Khai Nguyên nhìn cha, lại nhìn mẹ, mở miệng nói: “Bà ngoại, dù sao cậu cũng bị giam ở đồn công an nhiều ngày như vậy rồi, sợ gì giam thêm mấy ngày nữa, ở trong đó ăn cơm còn không cần tiền.”

Lý Khai Nguyên vừa mở miệng, đã ném vào lòng mẹ Giang một quả bom.

Nhãi ranh, có đứa cháu nào nói chuyện với người lớn như vậy sao?

Không dạy thằng nhãi này một trận, không thể giải cơn giận trong lòng.

Mẹ Giang vươn tay, muốn bắt Lý Khai Nguyên.

Lý Khai Nguyên rất nhanh nhẹn, mau chóng né tránh, trốn ra sau bà nội mình.

“Bà ngoại, bệnh của Khai Lâm không gấp lúc này, cậu ở đồn công an cũng không gấp lúc này.”

Lưu Đại Ngân kéo cháu trai ra sau, bảo vệ bên người, trợn mắt với mẹ Giang: “Tôi nói cho bà biết, nếu bà dám đụng vào cháu trai tôi một cái, con trai bà đừng hòng ra ngoài.”

Mẹ Giang: “Bà…”

Trong lúc bọn họ cãi nhau, xe buýt đã tới.

Người nhà họ Lý dìu già dắt trẻ, cõng hành lý lên xe buýt. Đây là chuyến xe buýt đầu tiên trong ngày, không nhiều khách lắm.

Lưu Đại Ngân chỉ mua vé xe cho ba người nhà mình, còn mẹ con nhà họ Giang… Còn lâu bà mới quan tâm.

Tới bệnh viện, dù trong thời đại nào, bệnh viện luôn luôn kín người.

Mang theo hành lý, già trẻ cả nhà cùng nhau ra trận như nhà họ Lý, ở bệnh viện cũng không hiếm lạ.

Lý Lưu Trụ giao con cho mẹ mình, bản thân đi đăng ký.

Giang An Ni giành trước Lưu Đại Ngân, nhận lấy đứa trẻ. Lý Lưu Trụ nhìn cô ta một cái, chưa nói gì.

Đăng ký, thăm khám, nằm viện, làm xong các loại thủ tục, kiểm tra từng hạng mục, cũng tới giữa trưa rồi.

Mẹ Giang vẫn luôn đi theo thúc giục, Lưu Đại Ngân dàn xếp cho cháu trai xong, mới nói: “Đợi buổi chiều, chúng tôi sẽ đến đồn công an.”

Vốn dĩ mẹ Giang đang ngồi, nghe vậy lập tức đứng dậy: “Được.”

Giang An Ni ở bệnh viện với con trai út, người còn lại đều tới đồn công an.

Lưu Đại Ngân tìm một cảnh sát đi ngang qua: “Đồng chí, chúng tôi tìm đồng chí Lý Hữu Tường.”

Cảnh sát trẻ tuổi bị ngăn lại đánh giá đám người Lưu Đại Ngân một phen, hỏi: “Mấy người có chuyện gì tìm cảnh sát Lý?”

Lưu Đại Ngân: “Vụ án của chúng tôi do cảnh sát Lý phụ trách, lần này tới tìm cậu ấy tìm hiểu tình hình.”

Cảnh sát trẻ tuổi duỗi tay chỉ về một phía, nói: “Anh chị đi thẳng, cuối đường rẽ trái, căn phòng thứ hai.”

Lưu Đại Ngân liên tục cảm ơn: “Cảm ơn cậu, đồng chí.”

Phòng làm việc là một căn phòng không lớn, trong phòng chỉ có mấy chiếc bàn và vài chiếc ghế dựa, trên bàn đều chất đầy hồ sơ.

Ba cảnh sát ngồi vây quanh một chiếc bàn, đang đàm luận chuyện gì đó.

Lưu Đại Ngân vừa gõ cửa, ba cảnh sát đang ngồi tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài.

Cảnh sát Lý Hữu Tường vẫn có ấn tượng với hai vợ chồng Lý Tam Thuận, liếc mắt một cái đã nhận ra hai vợ chồng họ.

“Hai người tới tìm tôi có chuyện gì? Là tới hỏi thăm tình hình tiến triển vụ án Giang Văn Chung sao?” Cảnh sát Lý hỏi.

Lưu Đại Ngân cười tươi tắn: “Đồng chí, thật sự thêm phiền cho mọi người rồi. Hóa ra tiền nhà tôi không phải Giang Văn Chung lấy, là con trai tồi cho cậu ta, ngài xem có thể thả cậu ta ra hay không?”

Cảnh sát Lý nhíu mày một cái, rất nhanh đã thả lỏng: “Anh chị coi đồn cảnh sát là chỗ vui đùa sao?”

Mẹ Giang vội vàng nói: “Đồng chí, con trai tôi thật sự không lấy tiền nhà họ Giang. Cậu xem, đến bây giờ con trai tôi vẫn chưa nhận tội, trước đó đều do người nhà họ Lý lầm, thấy tiền bị mất, lại nghe người khác nói lung tung, nên mới đến tỉnh thành tìm con trai tôi, đổ tất cả lên đầu thằng bé.”

Cảnh sát Lý vặn nắp chai nước, uống một ngụm, lại đóng chặt nắp, đặt lên mặt bàn.

“Anh chị nói tiền không phải Giang Văn Chung lấy, có chứng cứ gì không?”

“Có có có,” Mẹ Giang đẩy Lý Lưu Trụ đến trước mặt cảnh sát Lý: “Số tiền kia là do cậu con rể này của tôi lấy, nó nghe nói Văn Chung không đủ tiền đi học, nên lấy tiền trong nhà ra cho em vợ.”

“Đồng chí này, tiền thật sự do cậu lấy?” Cảnh sát Lý nghiêm túc hỏi.

“Đồng chí cảnh sát, tiền là tôi lấy.” Lý Lưu Trụ cúi đầu đáp.

“Sao tôi nghe nói vì không thấy tiền trong nhà đâu, cậu đã cãi nhau một trận với vợ mình, còn kinh động đến đồn công an?” Cảnh sát Lý hỏi.

Lý Lưu Trụ cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, nói ra lý do đã suy nghĩ sẵn từ nhà.

“Tôi sợ cha mẹ biết mình đem tiền cho em vợ sẽ tức giận, nên diễn một tuồng kịch với vợ mình, không ngờ mẹ tôi không biết nghe từ đâu nói là Văn Chung lấy tiền, còn báo cảnh sát.”

“Cảnh sát Lý, chúng tôi thêm phiền cho ngài rồi.”

Cảnh sát Lý: “Chúng tôi là cảnh sát nhân dân, làm việc vì quần chúng là đương nhiên. Tôi hỏi lại một câu, tiền nhà họ Lý thật sự không phải do Giang Văn Chung lấy?”

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Thật sự không phải.”

Người bị trộm đã chủ động tới thừa nhận tiền không phải do đối tượng hiềm nghi lấy, cảnh sát còn có thể làm gì?

Chỉ có thể giáo dục người nhà họ Lý một phen, sau đó thả người thôi.