Editor: Bơ
“Mấy người nói nó không phải yêu quái, được thôi! Vậy mấy người giải thích cho rõ, đồ trong cái rổ này, vì cái gì lại biến thành cục đá?”
Hứa Thục Hoa cười nhạo một tiếng, “Cái đó còn phải nói sao, khẳng định do cậu giấu đi chỗ nào đó, lại hao hết tâm tư tìm một rổ cục đá trở về, sau đó đem sự tình đẩy hết đến trên người Ngốc Bảo. Cố Kiến Đông, cậu cũng sắp hai mươi tuổi đầu rồi, tốt xấu gì cũng phải biết mất mặt đi, cho dù cậu luôn luôn thích bắt nạt kẻ yếu, bắt nạt một đứa nhóc mới hơn một tuổi đến nói chuyện cũng chưa sõi, cũng quá phận đi?”
“Tôi bắt nạt kẻ yếu khi nào? Tôi cũng không có bắt nạt nó, đồ trong rổ vốn dĩ đang êm đẹp, nhưng sau khi bị nó sờ, đồ bên trong liền biến thành cục đá!”
“Tôi đây hỏi cậu, một rổ đá này nặng bao nhiêu? Nguyên bản đồ ăn trong rổ này nặng bao nhiêu? Nếu thật sự là do Ngốc Bảo chạm một cái, đã biến thành cục đá, cái rổ nặng hơn trước nhiều như vậy, sao cậu lại không phát giác ra được? Nếu cậu phát giác được, sao lúc ấy không nói ra? Nếu cậu không phát giác ra gì khác, vậy có nghĩa là, đồ trong rổ là sau khi cậu mang đi mới biến thành như vậy, vậy thì có liên quan gì với Ngốc Bảo chứ? Cậu cũng đừng nói cái gì mà Ngốc Bảo đi theo cậu tới Lý gia, Ngốc Bảo cả buổi sáng đều ngồi ở chỗ này đấy!”
“Tôi!”
Cố Kiến Đông há miệng thở dốc, thế nhưng không biết phải nói cái gì.
Anh ta cẩn thận hồi tưởng lại một chút, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi.
Lúc ra khỏi cửa, Cố Mặc chỉ sờ soạng rổ một chút, nhưng lúc đó anh ta sợ Cố Mặc làm vỡ trứng gà, còn xốc lên kiểm tra, bên trong đồ vật là hoàn hảo không có tổn hao gì.
Anh ta một đường xách theo rổ đi đến Lý gia, trọng lượng trong rổ cũng không có phát sinh bất luận biến hóa gì.
Sau khi tới Lý gia, anh ta cùng Lý Xuân Hương ngồi ở trong phòng nói chuyện, đồ vật thì đặt ở trên bàn.
Sau đó lại nói đến muốn pha nước đường đỏ uống, Lý Xuân Hương mới xốc vải bông trên rổ lên, sau đó thì thấy được một rổ cục đá.
Cho nên, chuyện này rốt cuộc là chuyện như thế nào?
Thấy trên mặt Cố Kiến Đông tràn đầy nghi hoặc, Hứa Thục Hoa không kiên nhẫn phất phất tay, “Thôi được rồi! Cố Kiến Đông, đồ của cậu này, cậu muốn cho ai thì cho, không muốn cho Lý Xuân Hương, cũng đừng đẩy trách nhiệm lên trên người Ngốc Bảo, lớn đầu rồi, tốt xấu gì cũng phải biết mất mặt chứ!”
Cố Kiến Đông nghe tiếng mới hoàn hồn, muốn cãi lại, lại không có lời nào để nói.
Cuối cùng, Cố Kiến Đông chỉ có thể hung tợn trừng mắt liếc nhìn Cố Mặc cùng Tần Nguyệt Lan một cái, xách theo rổ xoay người đi rồi.
Nhìn bóng dáng tức giận của anh ta, không cần hỏi cũng biết, khẳng định là về nhà tìm ba mẹ cáo trạng.
“Chỉ có chút tiền đồ này!”
Hứa Thục Hoa nói xong, thu hồi tầm mắt đi xem Tần Nguyệt Lan.
Tuy rằng bản thân Hứa Thục Hoa cũng làm mẹ chồng, nhưng thật sự cũng chướng mắt loại con dâu như Tần Nguyệt Lan này.
Người con dâu mà bà muốn, không phải cái loại người nhẫn nhục chịu đựng như tiểu nha hoàn.
Suốt ngày mẹ chồng nói cái gì là cái đó, mặc kệ đúng sai, đến cái rắm cũng không dám đánh.
Nếu Tần Nguyệt Lan chỉ để cho bản thân mình chịu ủy khuất, vậy còn chưa tính, nhưng tốt xấu cũng là người làm mẹ, cho dù không suy nghĩ cho bản thân, cũng phải suy nghĩ cho Cố Mặc một chút chứ!
Trong lòng Hứa Thục Hoa tuy rằng suy nghĩ rất nhiều, nhưng cũng chỉ thở dài một hơi, cũng không có nói cái gì khác.
Cũng không phải là con dâu của bà, bà nói nhiều như vậy để làm gì!
Dư Noãn Noãn nhìn xem vẻ mặt trầm mặc lại phức tạp của ba cái người lớn, cuối cùng dùng một đôi mắt to tròn đi nhìn Cố Mặc.
Cục đá trong cái rổ kia, cũng không dễ tìm như vậy.
Dựa vào sự hiểu biết nửa năm qua của cô đối với Cố Kiến Đông, Cố Kiến Đông làm không được loại chuyện thay mận đổi đào như vậy.
Dư Noãn Noãn cảm thấy, một rổ cục đá này, đại khái chính là kiệt tác của Cố Mặc.