Chương 73: Không che chở, còn có thể vứt bỏ sao?

Editor: Bơ

Nhưng Cố Mặc làm như thế nào vậy?!

Dư Noãn Noãn nhìn chằm chằm Cố Mặc quá lâu, thành công hấp dẫn tới lực chú ý của Cố Mặc, Cố Mặc quay đầu nhìn lại cô.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, còn cùng nhau chớp chớp mắt.

Dư Noãn Noãn chớp mắt: Ngốc Bảo, sao cậu làm được như vậy?

Chỉ tiếc, Cố Mặc không lĩnh hội được ý tứ của Dư Noãn Noãn, càng không thể trả lời cô.

Một lát sau, Cố Mặc thế nhưng quay đầu đi chỗ khác, Dư Noãn Noãn có chút uể oải rũ xuống mắt.

Mọc được hai cái hạt gạo thì có ích gì, vẫn không thể nói chuyện!

Chẳng qua bao lâu, sân cách vách liền truyền đến tiếng hô trung khí mười phần của Vương Đệ Lai, “Tần Nguyệt Lan cô cút về đây cho tôi! Mang theo cái thằng ranh con Cố Mặc kia cùng về đây!”

Nghe được thanh âm Vương Đệ Lai, thân mình Tần Nguyệt Lan run run.

Trần Xảo Cầm có lòng muốn nói hai câu, lại thấy Tần Nguyệt Lan đã ôm Cố Mặc đứng lên trước, “Bọn cháu xin phép về trước!”

Lời nói đã đến bên miệng, Trần Xảo Cầm chỉ có thể lại lần nữa ngậm miệng lại.

Nhìn theo bóng dáng Tần Nguyệt Lan ôm Cố Mặc đi ra xa, Hứa Thục Hoa thở dài một hơi, “Được rồi, ai cũng có cái duyên của họ, con có nói nhiều cũng vô dụng.”

Trong miệng tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Hứa Thục Hoa cũng thở dài.

Nếu như bà và Tần Nguyệt Lan có dính một chút thân thích hoặc chuyện có dính một chút lý do với nhau, thì hôm nay bà cũng có thể thay Tần Nguyệt Lan ra mặt.

Chỉ có cái bà già Vương Đệ Lai kia mà thôi, một bàn tay của bà là có thể thu phục!

Thật đáng tiếc!

Dư Noãn Noãn cũng không có lo lắng cho Cố Mặc đi theo Tần Nguyệt Lan trở về sẽ chịu ủy khuất.

Chỉ cần xem một rổ cục đá kia cũng có thể biết, cho dù lần này bị ủy khuất, thì không bao lâu sau, Cố Mặc có thể lấy bù lại cả vốn lẫn lời về.

Một rổ trứng gà, thịt cùng đường đỏ kia, nhưng giá trị không ít tiền!

Không chỉ có làm mặt mặt Cố Kiến Đông ở trước mặt Lý Xuân Hương, còn có thể làm tâm Vương Đệ Lai hung hăng đau một hồi.

Thật là làm đến hoãn mĩ!

——

Tần Nguyệt Lan ôm Cố Mặc chậm rãi đi về nhà, mắt thấy cách cổng lớn Cố gia càng ngày càng gần, Tần Nguyệt Lan hít sâu một hơi, vành mắt không tự chủ được đỏ lên.

Cố Mặc thấy thế, giống như ông cụ non mà thở dài một hơi, “Mẹ, đừng khóc!”

Người mẹ này của cậu, cái gì cũng không tốt, chỉ có tính tình tốt.

Cũng chính bởi vì tính tình tốt, cho nên chỗ nào cũng không tốt.

Nhưng làm gì biện pháp nào, ai bảo đây là mẹ của nó đâu!

Không che chở, còn có thể vứt bỏ sao?

“Được rồi, mẹ không khóc nữa! Ngốc Bảo đừng sợ! Mẹ sẽ bảo vệ con.”

Cố Mặc gật gật đầu, “Không sợ!”

Cậu chỉ sợ Cố gia không có nhiều tiền để mua nhiều đồ như vậy, để cho cậu tiếp tục lăn lộn!

——

Dư Hải cõng non nửa sọt quả táo chua ra cửa, một đường lảo đảo lắc lư đi đến huyện thành.

Sọt táo chua này khẳng định là không bán được, Dư Hải cũng không vội vã lên đường.

Nhưng cho dù anh có đi chậm đi chăng nữa, lộ trình nửa giờ đi mất bốn mươi phút, thì cũng phải đi xong.

Dư Hải cũng không biết bản thân nên đi chỗ nào bán, đi dạo một hồi, cuối cùng lại tới chỗ giao lộ trước đây bày quán.

Trừ phi thời tiết đặc biệt không tốt, hoặc là có việc đột xuất, bằng không quanh năm Trương Thúy Phân đều bày sạp ở chỗ này.

Vừa nhấc đầu thấy Dư Hải cõng sọt tới, Trương Thúy Phân liền cười cùng anh ta chào hỏi, “Hôm nay sao chỉ có mình anh tới vậy? Bác gái đâu? Hôm nay mang đến dâu tây hay vẫn là quả lồng đèn? Trước bán cho tôi một ít.”

Dư Hải tới số lần nhiều, cũng coi như là quen mặt.

Không qua bao lâu, sẽ có người tới tranh mua, Trương Thúy Phân thật sự sợ mình tranh không được.

Dư Hải có chút xấu hổ cười cười, “Đều không phải.”

“Đều không phải?”

Trương Thúy Phân càng có hứng thú, “Là lại có đồ ăn mới gì hả?”

Tuy rằng có chút khó có thể mở miệng, Dư Hải vẫn là thành thành thật thật nói, “Là quả táo chua.”