Editor: Bơ
“Biến thành cục đá? Biến kiểu gì? Cậu biến một cái cho tôi xem nào!”
Hứa Thục Hoa khinh thường nhìn Cố Kiến Đông, chỉ cảm thấy Cố Kiến Đông đang nói dối.
Đây cũng không phải là Hứa Thục Hoa đối với Cố Kiến Đông có thành kiến, mà là Cố Kiến Đông từ nhỏ đã thích nói dối.
Lời nói dối hết lần này đến lần khác, mấy chữ này cũng không đủ để hình dung Cố Kiến Đông.
Tần Nguyệt Lan cùng Trần Xảo Cầm tuy rằng không có hé răng, nhưng hiển nhiên đều có cùng suy nghĩ như vậy.
Cố Kiến Đông cảm thấy bản thân bị chịu ủy khuất, anh ta lại dùng sức giãy giụa một chút, lần này ngược lại là thành công tránh thoát, chỉ là thân mình lảo đảo lui về sau mấy bước.
“Mấy người không tin đúng không? Được! Chờ, chờ tôi đem đồ lấy lại đây cho mấy người xem!”
Dứt lời, Cố Kiến Đông xoay người chạy ra bên ngoài.
Thấy Cố Kiến Đông đi rồi, Tần Nguyệt Lan đầu tiên là thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng lại đi kiểm tra Cố Mặc.
“Ngốc Bảo, con không sao chứ? Có sợ lắm không?”
Cố Mặc lắc đầu, vẻ mặt vẫn như bình thường.
Sao cậu có thể sẽ bị dọa sợ chứ?!
Tần Nguyệt Lan, bao gồm Trần Xảo Cầm cùng Hứa Thục Hoa, đều cảm thấy lời Cố Kiến Đông nói lúc trước khi đi, chỉ là để kiếm cớ, khẳng định sẽ không quay lại.
Nhưng làm ba người không nghĩ tới chính là, không qua bao lâu, Cố Kiến Đông thế nhưng đã quay lại.
Không chỉ có đã trở lại, trong tay Cố Kiến Đông còn xách theo một cái rổ.
“Nhìn xem! Mấy người không phải là không tin sao? Vậy mấy người nhìn cho kĩ vào!”
Khi nói chuyện, Cố Kiến Đông đã vọt tới bên cạnh giường tre, đem rổ đặt thật mạnh đặt ở trên giường tre.
Mọi người nhìn lại, liền thấy trong rổ có không ít cục đá.
Cục đá là thứ thường nhìn thấy trong cuộc sống hàng ngày, nhưng mấy cục đá trong rổ này, lại làm cho người nhìn cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Một đống cục đá có hình quả trứng, mỗi cục đá lớn nhỏ đều không sai biệt lắm.
Cái cục đá có hình dạng với kích thước kia, thoạt nhìn thật đúng là rất giống trứng gà.
Còn có một khối cục đá hình dáng dài, màu sắc một tầng nhạt một tầng đậm.
Nếu nói giống cái gì, nhưng thật ra có chút giống với thịt ba chỉ.
Mặt khác có một khối cục đá nhìn trông ngay ngắn chỉnh tề là kỳ quái nhất, trên tảng đá thế nhưng còn có cái dây nhỏ.
Cái này......
Tuy Hứa Thục Hoa cảm thấy bản thân mình có kiến thức rộng rãi, nhưng cũng chưa từng thấy qua một rổ cục đá như vậy.
Cố Kiến Đông thấy tất cả mọi người đều không nói lời nào, đắc ý nhướng mày, “Thế nào? Tôi không có nói dối đi? Đây là mấy thứ trứng gà, đường đỏ cùng thịt ba chỉ của tôi! Chính là bị Cố Mặc cái tiểu tử thúi này làm cho thành như vậy.”
Nghe được lời này, Hứa Thục Hoa cười nhạo một tiếng, “Tôi chỉ từng nghe nói qua tiên pháp biến đá thành vàng, chứ chưa từng nghe nói biến thức ăn thành đá, cậu đây là đang nói dối, cũng lôi kéo được một chút sự tin tưởng đó, tuy rằng cậu kiếm tới nhiều cục đá giống đồ vật như vậy, cũng coi như là dụng tâm lương khổ, nhưng...... Cái này cũng quá vô lý! Cậu nói Ngốc Bảo là thần tiên? Biết làm tiên pháp?”
“Xí!” Cố Kiến Đông tức giận tới tại chỗ nhảy cao ba thước, “Cái gì mà thần tiên, cái gì mà tiên pháp, nó chính là yêu quái! Nhà ai trẻ con giống như nó, suốt ngày nghiêm mặt, làm ra một bộ ông cụ non, cái này không phải yêu quái thì là gì?”
Thứ hiện tại Hứa Thục Hoa không thích nghe thấy nhất, chính là ai người nào đó là yêu quái.
“Yêu quái? Yêu cái rắm quái! Ngốc Bảo nếu thật là yêu quái, có cái người làm chú như cậu, nó đã sớm xử lý chết cậu từ lâu rồi, cậu cho rằng việc cậu đánh Ngốc Bảo không ai biết hả? Việc cậu véo mặt nó không ai không biết đó? Nếu nó thật sự là yêu quái, cậu còn có thể sống êm đẹp đến tận bây giờ? Còn đang nằm xuân thu đại mộng (Mơ mộng hão huyền) hay gì!”
Tần Nguyệt Lan luôn luôn nhẫn nhục chịu đựng cảm xúc của bản thân, nhưng hiện tại nghe thấy Cố Kiến Đông luôn miệng nói Ngốc Bảo là yêu quái, cũng nhịn không nổi, “Kiến Đông, Sao chú có thể nói như vậy? Ngốc Bảo nó là cháu trai của chú, từ khi sinh ra đến bây giờ cũng không có làm sai cái gì, sao chú có thể nói nó là yêu quái!”