Chương 70: Chuyện quan trọng phải nói ba lần

Editor: Bơ

Cố Kiến Đông mới vừa vọt ra tới cửa, đầy mặt hung ác, “Cố Mặc đâu? Cái thằng nhãi ranh kia đâu!”

Trần Xảo Cầm nhăn lại mi, không vui nhìn Cố Kiến Đông.

Đây mà gọi là làm chú sao!

Há mồm ngậm miệng kêu cháu trai nhà mình là nhãi ranh, đúng là loại người bốn sáu không hiểu*!

*bốn sáu không hiểu (四六不懂) dùng để hình dung người không nói đạo lý, lời nói và việc làm thô lỗ.

Cố Kiến Đông không có chú ý tới ánh mắt Trần Xảo Cầm, hiện tại trong mắt anh ta chỉ có Cố Mặc.

Thấy Cố Mặc ngồi ở trên giường tre đang ăn cái gì đó, Cố Kiến Đông nhấc chân liền vọt vào, “Mày cái thằng nhãi ranh! Mày còn muốn ăn! Tao cho mày ăn này! Xem tao hôm nay có đánh chết mày không!”

Vừa nói, Cố Kiến Đông vừa bước nhanh chân vọt tới trước mặt Cố Mặc.

Ngay tại lúc anh ta giơ tay đánh tới khuôn mặt nhỏ của Cố Mặc, thì tay lại bị một cái tay khác chế trụ.

“Ai?!

Cố Kiến Đông không kiên nhẫn quay đầu nhìn lại, thì thấy được khuôn mặt lạnh tanh của Hứa Thục Hoa.

Hứa Thục Hoa ghét nhất là nhìn thấy người lớn đánh trẻ nhỏ.

Trẻ con nếu là thật sự phạm phải sai lầm lớn gì đó, đánh vài cái cho trẻ nhớ lâu còn được.

Nhưng cũng không thể duỗi tay đánh vào trên mặt!

Hơn nữa, Cố Mặc mới bao lớn? Có thể gây ra lỗi lầm gì?

Cố Kiến Đông cao to, một cái tát này lại là dùng hết sức lực, nếu thật sự đánh vào mặt Cố Mặc, nói không chừng một cái tát này là có thể đánh cho Cố Mặc bị điếc.

Hứa Thục Hoa còn chưa nói lời nào, Cố Kiến Đông đã không kiên nhẫn bắt đầu vùng vẫy, “Bà lôi kéo tôi làm cái gì? Tôi giáo huấn nhãi ranh nhà tôi, liên quan gì tới bà?”

Hứa Thục Hoa hướng tới mặt Cố Kiến Đông phỉ nhổ, “Bà già này gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ không được sao? Bà đây là nhìn không quen mày ức hiếp người nhà đó! Lúc ở trước mặt người Lý gia thì hèn nhát giống đứa cháu trai nhà người ta, chỉ biết ở trước mặt người trong nhà la lên hét xuống có phải hay không?”

Bị Hứa Thục Hoa nói như vậy, Cố Kiến Đông vừa xấu hổ vừa giận dữ, mặt cũng đỏ lên, “Bà buông tôi ra ngay!”

Ngay lúc Cố Kiến Đông đang nỗ lực tránh thoát khỏi Hứa Thục Hoa, thì Tần Nguyệt Lan cũng chạy đến.

Đôi tay của cô vẫn còn ướt, hiển nhiên là lúc đang giặt quần áo nghe được tiếng hô của Cố Kiến Đông, lúc này mới sốt ruột hoảng hốt chạy tới.

Tần Nguyệt Lan vào sân liền chạy tới bên cạnh Cố Mặc, thấy Cố Mặc hoàn hảo không sứt mẻ gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu đi nhìn Cố Kiến Đông, “Kiến Đông, Chú muốn làm gì? Ngốc Bảo vẫn là đứa trẻ, nó chọc gì đến chú?”

Cố Kiến Đông cười lạnh một tiếng, “Nó chọc gì đến tôi ư? Hôm nay buổi sáng lúc tôi ra cửa, nó chạm một chút vào cái rổ của tôi, nếu không phải nó động tay chân, sao tất cả đồ trong rổ của tôi đều biến thành cục đá chứ?”

Hứa Thục Hoa dùng ánh mắt như là như là nhìn đứa ngốc mà nhìn Cố Kiến Đông, “Chậc chậc chậc! Bà đây cho rằng anh chỉ là hèn nhát, không nghĩ tới anh còn bị đần nữa!”

“Sao tôi lại bị đần?!”

Cố Kiến Đông nổi giận gầm lên một tiếng, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Cố Mặc, “Chính là do nó làm! Lúc ở trong phòng tôi kiểm tra rất kỹ, trong rổ có ba cân thịt ba chỉ, hai mươi quả trứng gà, còn có một bao đường đỏ. Như thế nào sau khi nó chạm vào một cái, đồ bên trong liền biến thành cục đá? Nếu không phải do nó làm, vậy thì những thứ đó đều đi đâu rồi?”

Hứa Thục Hoa bĩu môi, “Anh ăn chứ đi đâu! Còn không thì là đem đi bán!”

Dù sao nếu nói là do Cố Mặc động tay chân, cho dù như thế nào Hứa Thục Hoa cũng không tin.

Cố Mặc mới bao lớn?

Tay nhỏ chân nhỏ thế kia, sao có thể lặng yên không một tiếng động đánh tráo nhiều đồ trong rổ như vậy?

Nếu nó thật sự có thể đánh tráo mấy thứ đó thì nó có thể mang giấu đi chỗ nào?

Tần Nguyệt Lan cũng có suy nghĩ giống như vậy “Kiến Đông, đồ bị mất, chúng ta tìm kỹ lại xem, nhưng chú không thể nói là do Ngốc Bảo lấy! Ngốc Bảo là đứa nhỏ ngoan ngoãn, sẽ không bao giờ làm loại chuyện như vậy!”

Nghe được lời hai người nói, Cố Kiến Đông cảm thấy bản thân muốn điên rồi, “Tôi nói! Là đồ biến thành cục đá! Biến thành cục đá! Biến thành cục đá!”

Dư Noãn Noãn chớp chớp mắt, không nghĩ tới Cố Kiến Đông rất biết cách nói chuyện, lúc này liền biết chuyện quan trọng phải nói ba lần.