Chương 62: Giải Cứu Bọn Nhỏ 3

Nhà họ Nghiêm đến nay còn ở trong khu túp lều, không phải bởi vì nghèo sao? Nếu nghèo, ta đây liền hủy đi cái kiếm tiền của các ngươi, để trả thù lão nương đây liền đổ đi nồi dầu của nhà người, đạp nát thịt nhà ngươi, cuối cùng đập nát nồi bồn gáo chén nhà ngươi, có bản lĩnh thì đi kiện đi, vừa lúc thù mới thù cũ tính luôn một lượt.

Đương nhiên nhà họ Nghiêm sẽ không dám đi kiện cáo gì rồi, bởi vì hiện tại vùng đất ở khu túp lều không có người quản, vô luận là đại độ hay là mỏ than biết sự tồn tại của khu túp lều, vẫn ngầm không quan tâm để nó tồn tại, nếu ai dám đem chuyện này ra ánh sáng thì chắc chắn người đó không muốn kiếm cơm.

Mà này chính là cái Nghiêm Lão Tam không để nhẫn được.

Mặc kệ những người xem đang sững sờ, Vệ Mạnh Hỉ nắm tay bọn Vệ Đông đi một nước không quay đầu lại.

Trở lại nhà Lưu Quế Hoa, Lưu Quế Hoa liền dựng ngón tay lên “Em gái, hôm nay em đã làm chuyện mà bọn chị không dám làm”.

Hai người nhìn nhau cười nói: “Nhưng chị sợ ảnh hưởng thanh danh của em, để xem trong vòng ba ngày thế nào bọn họ cũng truyền miệng nhau….”

“Thanh danh không phải là đồ ăn, mà thanh danh xấu chính là bùa hộ mệnh”.

Nửa đời trước thanh danh cô “tốt” như vậy, rốt cuộc nhận lại được cái gì? Ngược lại về sau muốn mở ra thì bẻ hộp đập nát, đỡ phiền phức.

Lưu Quế Hoa suy nghĩ một hồi cũng thấy vui vẻ, cũng không phải là lý lẽ này sao? “Chỉ là Tiểu Lục nhà em chỗ đó, không biết sẽ có bao nhiêu người lấy đó đi buôn chuyện”.

Còn không phải sẽ bàn luận rôi nghĩ ủy khuất cho anh sao, một học sinh có thành tích cao, được con gái quặng trưởng xinh đẹp theo đuổi vậy mà không chịu, đi cưới một người đàn bà đanh đá giống như chó điên, một đóa hoa nhài xinh tươi đi cắm bãi cứt trâu, đáng tiếc cho một thanh niên tốt….

Vệ Mạnh HỈ không quan tâm, thích làm gì làm, nói sao nói….

Cơm chiều làm một chậu miến hầm cải trắng với thịt heo, thịt là mua thịt khô từ các thôn dân ở phía sau, hương vị không tồi, thơm ngon mềm mại đến mức gần như tan chảy trong miệng.

“Đi qua đứng một bên đi”

Ngày hôm nay đối với Vệ Đông là một ngày thật sự đầy thăng trầm, cuộc sống vô thường a. Nó cảm thấy mẹ yêu nó rất nhiều, mẹ thương nhất chính là nó, bằng không làm sao hai lần mẹ đều giúp nó đánh chửi mấy đứa bắt nạt nó chứ? Nhưng người mẹ thương nhất là nó hiện tại lại không cho nó ăn cơm.

“Mẹ biết con đánh nhau chịu ủy khuất, ở bên ngoài lấy thể diện lại cho con rồi, nhưng con cũng phải biết tự kiểm điểm lại bản thân một chút”.

Đứa nhỏ 4 tuổi làm gì biết kiểm điểm bản thân là gì “Con đã kiểm điểm lại bản thân, con không sai”.

“Vậy đứng đó”.

Vệ Mạnh Hỉ thật sự thương đứa nhỏ này, đời trước vì bọn kia mà oan ức lâu như vậy. Bây giờ cô muốn dạy nó có thể đánh nhau nhưng được để bị thiệt hoặc gánh tội thay.

Sợi miến mềm trơn, đưa vào miệng có mùi thơm, miếng thịt mềm, ăn vào còn tiết ra mỡ tan trong miệng, nước canh đậm đà, nhìn ba anh chị em của mình ăn ngon như vậy khiến Vệ Đông thèm chảy nước miếng.

Nó lấy tay áo lau nước miếng muốn trào ra, “Mẹ, con biết sai rồi”.

“Sai chỗ nào?”

“Con không nên cãi nhau với bọn họ, phải trực tiếp động thủ đánh bọn họ luôn. Lần sau con nhất định mang theo thanh thép trong mình…… Ai da.. Sao mẹ lại đánh con?” Vệ Đông ủy khuất đến độ muốn khóc, rõ ràng nó cãi nhau vì mẹ nó mà.

Ban ngày đánh nhau mặt mũi bầm dập, hiện tại nước mắt lăn dài, đâu đến nhe răng trợn mắt.

Vệ Mạnh Hỉ sờ đầu Vệ Đông ôn nhu nói: “Mẹ cám ơn Vệ Đông đã đứng ra bảo vệ mẹ, nhưng mẹ không tán đồng cách xử lý của con hôm nay”.

Mấy đứa còn lại không biết cách xử lý trong miệng mẹ là gì, tất cả ánh mắt bọn chúng trong mông nhìn mẹ mình, ngay cả thịt cũng không ăn.

Vệ Mạnh Hỉ thở dài: “Chúng ta bắt đầu nói thế này đi, hôm nay là con khoác lát trước, nói mẹ muốn mở tiệm cơm nhỏ, về sau kiếm được rất nhiều tiền, còn nói đem tiền của nhà họ Nghiêm kiếm được đều đoạt lấy, đúng không?”

Bốn tiểu gia hỏa gật đầu, không những Vệ Đông mà Vệ Hồng cũng gật đầu thật mạnh.

“Vậy mẹ hỏi các con, nếu có người nói không cho mẹ kiếm tiền, muốn đoạt hết tiền của chúng ta, vậy các con có sinh khí không?”

“Đương nhiên!” Bốn tiểu gia hỏa đồng loạt trả lời, bọn nó tức giận chứ!

“Vậy thì đúng rồi, nhà họ Nghiêm tức giận cũng là chuyện dễ hiểu, nên họ nói đồ ăn mẹ nấu rất tệ, sau này bán nhất định không kiếm được tiền. Điều này hợp lý không?”

“Ân”.

“Cho nên sai lầm thứ nhất của con là không nên đem chuyện mẹ có ý định mở tiệm cơm nhỏ nói ra bên ngoài, nếu về sau tiệm cơm không có mở được, mà con lại đồn ra bên ngoài, vậy thì không phải mẹ sẽ bị mất mặt, rất khổ sở sao?”

Sự việc kết thúc ở đây liền thôi đi, đằng này “Vấn đề là Vệ Đông con lúc nhảy xuống cãi lại với bọn họ, có phải lúc đó con nôn nóng nói chuyện giọng rất thô lỗ, càng nói càng tức giận đúng không?”

“Phải”.