Chương 63: Tìm Tới Nơi

“Cho nên, cái sai lầm thứ hai là mẹ không quan tâm con nói với ai nhưng không nên quá gấp gáp, mà chậm rãi nói từng câu để cho người khác nghe hiểu ý tứ của mình…. Con cứ sốt ruột như vậy, người khác nghe không được, rõ rành con không sai lại biến thành người sai, con nói xem mình có bị oan không?”

Vệ Đông cuối cùng cũng đã mềm lòng, Vệ Hồng Căn Hoa nói nó sai rồi, còn khuyên nó về sau đừng có nói chuyện như vậy nữa bla bla….

Vệ Mạnh Hỉ cũng không trông cậy gì việc Vệ Đông chỉ có một lần mà sửa được tật xấu cả đời, cô xoa xoa đầu nó, “Ngoan, nói chung sẽ có cái đúng cái sai, chỉ cần con nhận ra lỗi lầm của mình và sữa chữa là được, vẫn là đứa nhỏ ngoan a”.

Đang nói, Tiểu Ô Ô cầm một sợi miến bỏ vào miệng Vệ Đông “Ngon… ăn”.

Vệ Đông như tìm được bậc thang, nó ngồi xuống bên cạnh Ô Ô ăn một cách ngon lành.

Mãi đến trời tối, gia đình của Nghiêm Lão Tam không một ai đến, quả nhiên như Vệ Mạnh Hỉ đoán.

Bất quá đêm nay bọn nhãi con phát hiện mẹ chúng nó cứ hướng ra cửa nhìn rất nhiều lần.

“Mẹ, mẹ đang nhìn gì vậy?”

Vệ Mạnh Hỉ đặt lịch xuống, phát hiện mình đã lo lắng ảnh hưởng đến bọn nhỏ, “Không có gì, mấy đứa đi ra ngoài chơi đi, đừng đi xa quá”.

Cho dù chơi cả ngày rồi nhưng với con nít chơi bao nhiêu cũng không đủ, nghe vây liền hí ha hí hửng lau miệng đi ra ngoài.

Nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại Căn Hoa, nó yên lặng đem đặt lại chiếc ghế, lại đem cuốn lịch đặt về chỗ cũ, còn dùng khăn tay nhỏ giúp em gái lau tay, những việc này mà để cho bọn Vệ Đông làm chắc sẽ ồn ồn đến toàn thế giới đều biết.

Vệ Mạnh Hỉ nhì thấy, trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ, “Hay mẹ dẫn mấy đứa đi tìm ba ?”

Trong khoảng thời gian này Lục Quảng Toàn không có trở về, Vệ Mạnh Hỉ nhớ tới tai nạn sập hầm mỏ đồi trước, nếu cô nhớ không lầm, chính là ngày mai.

Lúc nhận được thông báo tử vong, cả nhà họ Lục khóc kinh thiên động địa, chỉ có cô là còn hơi bình tĩnh, cẩn thận hỏi nhân viên đưa thông báo là tình huống xảy ra chuyện thế nào. Vốn dĩ Lục Quảng Toàn làm ca sáng nhưng hôm đó anh có tăng ca, khoảng 11 giờ đêm mới tan làm, nhưng ròng rọc của lồng trống có vấn đề, những người khác đều đi lên, chỉ còn lại mình anh ở dưới.

Lẽ ra phải đợi đồng nghiệp ca đêm xuống rồi mới lên lồng trống đi lên, nhưng do ròng rọc cũ không sữa chữa kỹ, nên nữ công nhân hải đăng sơ suất, không ai nghĩ rằng còn có người phía dưới.

Mãi đến ngày hôm sau, công nhân mới biết anh vẫn chưa trở về ký túc xá, sau đó đi báo cáo với trưởng ban thì mọi người mới biết đêm qua anh bị nhốt bên dưới.

Tuy nhiên bất hạnh là trong mỏ xảy ra sự cố, một phần mái nhà bị rơi vào ban đêm nên vô tình rơi trúng đè anh xuống, nghe nói ống thông gió và ống thoát nước đều bị anh bẻ cong, không ai nghe thấy động tĩnh gì.

Đó là đêm mưa, trời mưa như trút nước, khó có thể nghe được âm thanh từ đáy giếng, tiếng mưa quá lớn, lại thêm nửa đêm là lúc dễ buồn ngủ nên không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của anh.

Vệ Mạnh Hỉ nghe xong cảm thấy buồn, không liên quan đến việc anh là chồng cô và là cha của con cô, chỉ là một người sống khỏe mạnh như vậy, nhưng chỉ vì sai lầm nhỏ dẫn đến cái chết, rõ ràng là có thể tránh được.

Cô không thể tưởng tượng được trước khi chết anh đã tuyệt vọng như thế nào, mỗi lần gõ vào đường ống với hy vọng có người phía trên nghe thấy đến cứu mình.

Ở mỏ than sẽ có rình rập nguy hiểm, so với các vụ nổ than đá, rò rỉ khí ga thì sự cố sập mái nhà cục bộ được coi là một tai nạn rất nhỏ, chỉ cần trên mặt đất nhận được tín hiệu kịp thời và ứng cứu thì không có vấn đề gì.

Ngay cả sau này, nhiều năm sống ở đây Vệ Mạnh Hỉ cũng hiếm khi nghe nói về những vụ tai nạn tương tự, chứ đừng nói đến việc một phần mái nhà bị hỏng dẫn đến chết người.

Bây giờ trời mới nhá nhem tối, vẫn chưa có mưa, Vệ Mạnh Hỉ dẫn hai chị em đến cửa sổ của ngọn hải đăng.

Các nữ công nhân ở đây đều giống nhau, họ quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời, mặc dù họ đều mặc chiếc áo liền quần màu xanh da trời giống nhau nhưng có người để tóc xoăn, có người mang giày da, nhìn khá tươm tất.

Lúc này bọn họ đang ăn hạt dưa, trên bàn ngẫu nhiên có mấy chiếc đèn pha. Mặc dù lượng khai thác than nhiều nhưng chất lượng than thấp không thể chấp nhận được, không thể cải thiện thứ bậc xếp hạng than, giá cả cũng không tốt, thái độ của những công nhân trực tiếp này khá lỏng lẻo.

Một nữ công nhân nhìn thấy Vệ Mạnh Hỉ trước, bĩu môi rồi ra hiệu cho mọi người còn lại đến nhìn, mau xem vợ cả của Lục Triển Nguyên đang đến đây.

“Xin chào đồng chí, cho hỏi một chút, nhóm công nhân khai thác than đội số 2, ban số 3 đã lên chưa?”

“Sắp”