“Mẹ mầy là giày rách, mầy là giày rách nuôi lớn lên, đừng có trốn...”
Vệ Đông sắc mặt đỏ bừng, Vành mắc còn hàm chứa nước mắt nhưng nó vấn nắm chặt nấm đấm ra đòn yếu yếu ớt nhừ con kiến.
Vệ Mạnh Hỉ nổi giận quát lên: “Các ngươi làm gì, đây là bắt nạt người khác?”
Bọn nhỏ quay đầu lại, tiểu tử 13~14 tuổi nhà họ Nghiêm đã không còn sợ người lớn, huống chi là nữ, nó bèn khịt mũi: “Bắt nạt bọn nó đó, thế nào?”
“Phi! Tri thức càng nhiều càng phản động, Lục Triển Nguyên chính là đại phản động, ta đánh chó con của hắn chính là để mắt để hắn đấy, có bản lĩnh thì tới cắn ta đi”.
Vệ Mạnh Hỉ đời này hận nhất cái loại ỷ mạnh hiếp yếu này, chụp mũ người khác, ở khu vực khai thác mỏ này dường như nhận thức của mọi người thường chậm nửa nhịp, bao gồm tư tưởng của đứa trẻ, trong tư tưởng của bọn họ vẫn còn dừng lại thời đấu tranh giai cấp của mấy năm trước.
Giày rách đúng không? Phản động hả? Các ngươi vu oan cho con trai của ta trong nhiều thập kỷ qua, thù cũ thù mới cộng lại, hôm nay đừng nghĩ ai cũng có thể thoát.
“Các ngươi một đứa một 13 tuổi, một đứa 14 tuổi, cộng lại còn lớn hơn ta vậy mà đi bắt nạt một đứa nhỏ 4 tuổi, các ngươi thật có tiền đồ đó, ỷ mạnh hiếp yếu tư tưởng của chủ nghĩa tư bản, để hôm nay đại tỷ gia cấp vô sản này dạy dỗ hai anh em tư bản chuyên bắt nạt kẻ yếu như các ngươi, nhưng ta là người lớn không đánh con nít, để tránh bị người khác nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ”.
Giai đoạn đầu của hai đứa bọn họ có chú hư ảo, tuy rằng đã bước vào thập niên 80 nhưng đối với khu vực khai thác mỏ này mọi thức vẫn còn tương đối khép kín và giản đơn, mọi thứ bây giờ rất quan trong. Trước đây họ muốn nghĩ muốn tham gia đội cách mạng của mỏ Kim Thủy và trở thành những người lính, đứa trẻ có gốc rễ tốt ở mỏ, thậm chí lúc đó bọn họ chưa đủ tuổi để trở thành người trẻ tuổi tiên phong.
“Nhưng mà ta sẽ không đánh ngươi. Bởi con mất dạy là lỗi cha mẹ, bởi vì cha mẹ các ngươi không giác ngộ nên các ngươi cũng giống vậy, chỉ chú trọng đồng tiền mở tiệm cơm không ra gì, hám lợi, nhất định người bán lòng đen tối, ăn đồ ăn nhà ngươi cũng sẽ trúng độc, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo!” Vừa nó cô vừa châm lửa thốt thanh thép cầm trên tay được mang theo từ đống vật liệu, đời trước dùng dao múa trong nhà bếp, lần này thanh thép.
Cô vun thanh thép lên làm đỏ một nồi súp, đó là nước hầm hàng ngày trong tiệm cơm nhà họ Nghiêm dùng để nấu mì, bên trong còn có vài cục thịt.
Đồ ăn vươn vãi khắp sàn thơm phức khiến ai cũng them đến nổi nuốt nước miếng.
Bọn nhỏ muốn nhặt lên, Vệ Mạnh Hỉ một chân giẫm lên miếng thịt, làm điều này cô cũng cảm thấy đau lòng a, nhưng cô vẫn cứ giả vờ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, vun thanh thép lên nói tiếp: “Ai dám nhặt miếng thịt thối này, đừng trách thanh thép trong tay của ta không có mắt”.
“Ai dám hả? Đây là thanh thép, không phải gậy gỗ bình thường, đánh một phát là gãy xương, có thể trực tiếp đâm thủng lòng bày tay”.
Vẫn câu nói đó nhu nhược sợ cứng rắn, cứng rắn sợ hung bạo, mà thường hung bạo thì sợ chết, Vệ Mạnh Hỉ hôm nay phải lập riêng cho mình một điểm uy, nếu không những chuyện này sẽ tiếp tục xảy ra trong tương lai.
Cô sẽ không chủ động gây chuyện nhưng nếu thật sự bị khiêu khích, cô sẽ không trốn tránh.
Bọn họ không ai dám nhặt thịt lên, còn buông Vệ Đông ra. Nhưng Vệ Mạnh Hỉ muốn cho bọn nó một bài học cho cái giá xúc phạm đến cô, chỉ thấy cô đùng một gậy đánh đổ một nồi sắt phân nữa mỡ heo đang sôi, tóp mớ bên dưới ngả sang màu vàng vàng.
Một mùi khét lẹt, chưa kể dầu mỡ còn vương vãi trên mặt đất, càng đau lòng chính là nồi dầu lớn vừa chiên xong chưa nguôi hẳn đã nhỏ giọt khắp mặt đất…. Này không phải thèm nữa mà chính là đau lòng.
Mấy đứa trẻ nhà họ Nghiêm kìm chế nắm chặt nấm tay, Vệ Mạnh Hỉ khiêu khích nhìn bọn nó: “Ta chỉ nói với các ngươi một lần, ta không phải giày rách, chồng ta cũng không phải phản động, đứa nhỏ nhà ta không phải ai muốn khi dễ là khi dễ, nếu để ta nghe xúc phạm đến ta lần nữa, lão nương đây đem túp lều này phá nát đi”.
Vệ Mạnh Hỉ dùng thanh thép hung hăng gõ vào mấy cây cột lớn của túp lều, mỗi một lần gõ, bọn họ lo lắng cô thật sự sẽ làm gãy cột nhà, đem mái lều lật tung.
Khuôn mặt của Vệ Mạnh Hỉ đang cười, nụ cười rất đẹp giống như bông hồng rực rõ nhưng lời nói vô cùng hung ác, giống như một con chó điên.
Tất nhiên cô biết lãng phí đồ ăn là điều đáng xấu hổ, thậm chí hơn ai hết cô còn yêu thích đồ ăn, nhưng cô không thể nhân từ khi giải quyết đám rác rưỡi này được, nếu không để chúng có cơ hội chiếm lợi của mình sau này, cô cần thiết làm điều này để họ biết sợ.
Hủy hoại đi cái bọn họ quý giá, đồ vật quý trọng nhất mới gọi là giáo huấn.