Đối với đứa nhỏ mà nói, đó là thời khắc quan trọng nhất trong tuổi thơ, cái chúng quan tâm là được mặc chiếc váy kia rồi biểu diễn và nhận được sự khen ngợi của mọi người.
Đó là tôn nghiêm của đứa trẻ.
Vệ Mạnh Hỉ bình tĩnh lại, “Đồng chí để giá rẻ đi ta mua hai đôi, nếu không thì tôi sẽ không mua” Một là mua hết, hai là không mua luôn.
Hai đứa nhỏ trông mong nhìn người bán hàng, trong mắt là tia hy vọng.
“Vậy 27 đồng, không thể bớt nữa”.
Vệ Mạnh Hỉ làm gì chưa thấy qua bộ mặt thành phố, nhìn qua da không tốt lắm, lại là hai đôi giày trẻ con nhỏ xíu, phí tổn nhiều lắm mười lăm đồng, “Như vầy đi, tôi cũng không muốn trả thiếu đồng chí, hai đôi này tôi trả cô 32 đồng, thế nào?”
Từ 29 đồng một đôi, chém xuống 16 đồng một đôi, cái giá này cũng đủ tàn nhẫn a.
Người bán hàng đương nhiên không muốn bán, còn liếc mắt xem thường. Vệ Mạnh Hỉ cũng không nhiều lời, liền cho bọn nhỏ mua một đôi giày cao su, tuy rằng không đẹp bằng giày da nhưng là đôi giày đầu tiên được mang một cách chân chính đầu tiên thuộc về bọn nó, làm sao không cao hứng được?
Bọn nhỏ còn cảm thấy, không phải mẹ bọn nó không mua mà chính là dì bán hàng không muốn bán đâu, mẹ bọn nó chính là người mẹ tốt nhất trên thế giới này.
Vệ Mạnh Hỉ làm sao biết được suy nghĩ của bọn nhỏ, trong lòng cô còn đang rầu rĩ, mua cái gì cũng lấy bốn đứa nhỏ làm chủ, nhưng tiểu Ô Ô mấy ngày nay học đi đường cũng cần giày để mang.
Ở cửa hàng cũng không loại giày dành cho đứa nhỏ chưa tới một tuổi, cách duy nhất là cô trực tiếp làm. Mà làm giày thì phải mua kim chỉ này nọ, chỉ nhiêu đó thôi cũng tốn một bút tiêu dùng rồi...... Hơn nữa cô cũng phải mua cho mình một đôi, rồi đồ dùng kinh nguyệt, xà phòng giặt quần áo, dầu gội đầu, xà phòng thơm, khăn lông, giấy vệ sinh... Ôi phải mua đủ thứ.
Đồ dùng sinh hoạt này là cần thiết cho khu vực khai thác mỏ này, giá cả đắt hơn bên ngoài nên mua một hồi bay 80 đồng.
Vệ Mạnh Hỉ bấm bụng chịu đựng bị đau thịt, nhanh chân dẫn nhóm tiểu gia hỏa rời khỏi cái địa phương quỷ quái đòi tiền này.
Trở lại nhà khách, nhóm tiểu gia hỏa gấp gáp chờ không nổi liền thay giày mới, một đôi giày cao su tưởng bình như nhưng lại không bình thường chút nào, bọn nó mang vào không dám bước đi, đánh bạo đi tới lui một hồi phát hiện giày không có bị hư, lúc này mới hú hồn đi bình thường.
Tiếp đó đi nhà ăn mua một chậu cơm với khoai tây hầm thịt gà, thơm ngon, ăn no một đốn.
Lục Quảng Toàn hôm nay làm ca đêm chuyển sang ca sáng nên mãi đến chiều ngày hôm sau mới lên khỏi mặt đất, Vệ Mạnh Hỉ bắt đầu gặp phải vấn đề lớn, đó chính là phải ở chỗ nào đây.
Nhà khách một ngày 8 đồng tiền, nghe mà đau lòng, ký túc xá thợ mỏ đều là người làm lớn ở, chỉ có biện pháp đi ra ngoài thuê nhà ở.
Hôm nay Vệ Mạnh Hỉ mang theo nhóm tiểu gia hỏa đi ra cửa sau khu vực khai thác mỏ, nơi đó có một sườn núi nhỏ, ngay bên đường có túp lều nhỏ.
Mỗi gian tầm 12~13 mét vuông, độ cao khoảng bằng một người thanh niên trưởng thành đi vào, nếu vóc người cao hơn nữa thì phải khom lưng. Tường được trát bằng đất sét vàng, nóc nhà cỏ tranh và phủ lên bằng tấm cao su, bức tường của sân là một hàng rào dài bằng một nửa có thể được mở ra.
Vệ Mạnh Hỉ cảm thấy quen thuộc, đây địa phương cô từng ở tám năm.
Những túp lều xung quan trong khu đều là nơi của quặng tẩu khác, mang theo đứa nhỏ vượt ngàn dặm xa xôi đến tá túc, người nhà của mỏ quặng ở khu hành chính kia, phải đủ điều kiện của tuổi nghề mới được phân phòng ở, còn lại những quặng tẩu khác phải ở chấp vá bên ngoài.
Ban đầu có người cử báo, cho rằng ảnh hưởng đến hình ảnh đơn vị, bộ mặt của thành phố, nhưng ngày càng có nhiều người dìu già dắt trẻ đến ở, lãnh đạo cũng không thể cưỡng chế họ dọn đi được, đành phải lùi một bước và quy định phải hạn chế độ cao cùng diện tích.
Ở công không thì không được, một người nam nhân trong nhà vất cả kiếm tiền nuôi sống vợ con thì có những quặng tẩu bắt đầu làm mua bán nhỏ, chủ yếu là mở tiệm cơm nhỏ hoặc quán rượu nhỏ, đương nhiên cũng có người bán quần áo, đồ dùng sinh hoạt, đồ ăn, thậm chí là “quán trọ đen”, dần đà có chút quy mô, trở thành chợ đen nơi tập tụ nổi tiếng gần xa.
Hiện tại chính sách mua bán nhỏ không có một cách hoạch định rõ ràng, cho dù đầu cơ trục lợi là nguyên tắc pháp lý, các nhà lãnh đạo của cục khai thác mỏ vẫn mắt nhắm mắt mở làm lơ.
Đưa mắt nhìn qua thì tiệm cơm nhỏ có hai ba cái bàn nhỏ, có vài công nhân được nghỉ ngồi uống rượu.
“Con phố” này chỉ cách đó trăm mét, Vệ Mạnh Hỉ đi một vòng phát hiện nhiều đất trống, bởi vì cô tới sớm sao. Quặng tẩu vẫn còn không nhiều lắm, đời trước cô mở tiệm cơm vẫn là một mảnh đất trống và một đống củi lửa.
Quặng vì lẩn trốn trách nhiệm nên trên danh nghĩa đối với địa phương này là mặc kệ, ai muốn liền có thể đến đây chiếm đóng nơi ở, chứ thật ra muốn ở đây thì phải được sự đồng ý của đại đội sản xuất, bởi vì nơi này thuộc về phụ cận của một thôn gọi là thôn Kim Thủy.
Vệ Mạnh Hỉ đi dạo một vòng đem từng nơi ghi nhớ, chuẩn bị đi về thì bỗng nhiên có một người phụ nữ nhỏ giọng hỏi: “Em gái là mang theo đứa nhỏ đến thăm người nhà à? Muốn dừng chân không? Chỗ chị không cần thư giới thiệu, giá so với nhà khách của quặng rẻ hơn nhiều”.
Thấy Vệ Mạnh Hỉ dừng bước, người phụ nữ vui mừng ra mặt “Chị biết chúng ta cùng là quặng tẩu, xem như có duyên, em nói xem nam nhân ở dưới đáy giếng làm việc không dễ dàng chút nào, chúng ta có thể tiết kiệm được khoản nào thì đỡ khoản đó, đúng không?”
Người phụ nữ xuất đầu khoảng 30 tuổi, vóc người cao lớn, thậm chí có hình dáng mạnh mẽ hiếm thấy của niên đại này, mày rậm, mắt to, miệng cũng nhanh nhẹn.
Vệ Mạnh Hỉ nhìn người phụ nữ cười.
“Em gái, sao lại cười, có phải mặt chị rửa không sạch, ai du thật xấu hổ.....” Người phụ nữ vừa nói vừa đưa tay lau mặt.
Người phụ nữ này tên Lưu Quế Hoa, ở túp lều mở “quán trọn đen”, đời trước Vệ Mạnh Hỉ ở chỗ này 8 năm, là hàng xóm, cũng là bạn tốt của cô.
“Được, mẹ con tôi sẽ ở phòng chị, bao nhiêu tiền?”
Cô phóng khoáng làm Lưu Quế Hoa ngượng ngùng, “Người khác chị lấy một đồng tiền, mẹ con em chị lấy tám mao tiền, cho mẹ con ba chiếc giường, thế nào?”
Đây xác thực là lợi ích thiết thực, vốn dĩ một chiếc giường đã là một đồng, mẹ con cô tới ba chiếc giường tổng cộng mới có tám mao, không phải đầu óc bị choáng váng đi.
Vệ Mạnh Hỉ cười to lần nữa, chắp hai tay lại, xém gọi một tiếng “chị Quế Hoa” như trước đây.
Quán trọ kỳ thật là một túp lều tách ra hai gian, dùng chiếu mành phân ra thành mấy gian nhỏ, mỗi gian có một chiếc giường một mét bốn bằng tre. Không gian tuy chật chội nhưng sạch sẽ, chỉ cần có người ở là chăn đệm đều giặt mỗi ngày, sàn nhà so với túp lều khác cũng chỉnh tề.
Vệ Mạnh Hỉ vừa lòng, chuẩn bị quay lại nhà khách.
Lưu Quế Hoa có hai đứa con trai, đứa lớn 13 tuổi đang học cấp 2, hiện tại đang học ở dưới quê, còn chưa chuyển trường đến đây. Đứa nhỏ 6 tuổi thường gọi là Kiến Quân, đang ở độ tuổi nghịch ngợm.
Những đứa nhỏ nghịch ngợm thường như từ trường hút nhau, cùng Vệ Đông Căn Bảo chỉ mới nhìn nhau, chào hỏi mấy câu, ba đứa liền tung tăng cùng chơi một chỗ với nhau.