Vệ Mạnh Hỉ trở về là sắp xếp đống đồ vừa mới mua về, đem tiểu Ô Ô giao cho Vệ Hồng Căn Hoa trông giữ, chính mình tranh thủ đi nhanh về, thuận tiện báo trả phòng, nhờ thông báo cho Lục Quảng mẹ con dọn đi đến khu túp lều.
Đèn phòng là chiếc đèn đeo trên đầu của thợ mỏ khi hạ giếng, trước khi xuống thì phải kiểm tra toàn thân có mang theo bật lửa hay vật cấm gì không rồi mới phát cho một cái mang lên.
Kiến Quân đối với khu vực này hết sức quen thuộc, đầu tiên nó mang theo tiểu bằng hữu mới Vệ Đông Căn Bảo leo lên một cái cây lớn rồi ngồi cố định trên tán cây, móc từ trong túi ra một năm hạt bí rang.
Ba cái nam hài ngồi cắn từng viên, dùng miệng lư vỏ hạt rồi phun xuống rớt trên nóc nhà tiệm cơm nhỏ.
Vị trí trên cây là chỗ chủ chốt, vì bọn nó có thể nhìn được người tới lui ở cửa sau khu vực khai thác mỏ này.
“Này này này, mau xem đi, Lục Triển Nguyên tới!” Thằng bé Kiến Quân bỗng nhiên reo lên một cách hưng phấn.
Vê Đông Căn Bảo duỗi cổ tò mò: “Ai là Lục Triển Nguyên?”
“Là người yêu của Lý Mạc Sầu chứ ai”.
“Lý Mạc Sầu là ai?” Vệ Đông Căn Bảo, hai cái “tiểu nhà quê” thật sự không biết trời chăng cốt truyện thế nào, Kiến Quân thì đắc ý lâu lâu được dịp lên mặt kể cho bọn nó nghe.
Đương nhiên là nó chỉ biết vài tình tiết truyền miệng thôi, không có đọc tiểu thuyết mà kể hết sức khoa trương, tới khúc cao trào Lý Mạc Sầu cùng Lục Triển Nguyên đến phái cổ mộ với đại điêu.
Hai anh em Vệ Đông Căn Bảo nghe say mê, ai ngờ vừa cúi đầu vừa thấy..... Cái kia Lục Triển Nguyên là hư ba ba của bọn nó sao?????
Lại nó Lục Quảng Toàn bên này, khó khăn lắm mới kết thúc xong 16 giờ làm hạ giếng làm việc, đi đến khu túp lều bên này anh còn không biết mình trở thành đề tài bát quái cho bọn nhỏ.
Thời điểm anh tìm được quán trọ của Lưu Quế Hoa thì thấy đứa nhỏ ốm nhom đang bò như con sâu lông trên mặt đất có trải tấm chiếu bị rách vài lỗ, không ai khác chính là con gái út của anh, phía góc tường bên kia Vệ Hồng Căn Hoa cùng một bé gái không quen biết dùng lá cây nấu cơm, chơi đóng vai gia đình.
Người vợ “tân hôn” kia của anh thì âng ngồi bên kia may vá, trên xào còn treo vài bộ quần áo vừa mới giặt.
Hình ảnh này đã rất nhiều năm rồi anh chưa được nhìn thấy, nhớ lại mùa thu 5 năm trước anh rời đi thôn Thái Hoa Câu đến quặng Kim Thủy tham gia chiêu công. Lúc ấy ánh hoàng hôn chiều tà, anh thấy có thím ở cửa thôn cũng cùng đứa nhỏ giống thế này, hình ảnh tốt đẹp ấy khiến người ta lấy động lực cố gắng về cuộc sống tương lai.
Lần đầu tiên anh gặp vợ mình Vệ Mạnh Hỉ khi đó vợ trước của anh đã qua đời được 2 năm, về đến quê gặp bộ dáng thiếu dinh dưỡng của hai đứa con sinh đôi của mình, khi ấy anh đã rất tức giận.
Vừa mới kết hôn, mẹ anh nói vợ trước thân thể không tốt để đi tùy quặng, sau đó vợ trước vì sinh khó mà chết, anh nghĩ muốn mang hai đứa nhỏ cùng nhau đến quặng ở, cùng lắm thì bỏ tiền thuê bảo mẫu, nhưng mẹ anh nằng nặc không chịu, thề thốt sẽ chăm sóc tốt hai đứa nhỏ, lấy tiền thuê bảo mẫu không bằng đưa tiền đó cho bà, người ngoài làm sao chăm sóc cẩn thận hơn bà nội ruột.
Cứ như vậy hai đứa nhỏ ở quê cho mẹ anh chăm sóc suốt hai năm thành ra hình dáng như vậy đó.
Lục Quảng Toàn tức giận đi dọc theo bờ sông, bỗng nhiên phát hiện một tiểu viện phía bên sông, một người phụ nữ gầy gò đang đút cơm cho con trai nhỏ, mặt khác lau miệng cho đứa con gái nhỏ kế bên, không biết cô nói gì mà hai đứa nhỏ cười hì hì.
Tiếng cười trẻ nhỏ vang vẳng bên sông, anh cảm thấy cô nhất định sẽ là người vợ tốt. Vì thế, khi bà mối giới thiệu Vệ Mạnh Hỉ cho anh, tuy rằng ai cũng cho hai người bọn họ không thích hợp, còn nói cô chỉ dựa vào anh ăn cơm thôi, lấy điều kiện anh có thể tìm hoàng hoa khuê nữ. Mặc dù vậy anh vẫn dứt khoát quyết định đi lãnh chứng cùng cô.
Kết hôn mấy năm nay, chung quy là anh có lỗi với cô...............
“Anh nhìn đủ chưa vậy?” Bỗng nhiên người phụ nữ ngẩng đầu nhìn anh với vẻ mặt cười như không cười.
Lục Quảng Toàn có điểm ngượng ngùng, “Sao em không ở nhà khách?”
“Lương của anh một tháng 28 đồng, nhà khách một ngày 8 đồng, đủ cho mẹ con tôi ở bốn ngày không?”
Vệ Mạnh Hỉ vẫn nhìn mặt anh vẫn chưa tìm được manh mối hữu dụng nào, xem ra đối với đề tài tiền lương này dường như anh không có chút nào gọi là mẫn cảm.
“Căn Hoa lại đây”.
Căn Hoa nhìn anh một cái rồi đưa mắt nhìn qua Vệ Mạnh Hỉ, đương nhiên là nó không muốn nghe lời hư ba ba này nên nó không có đi qua.
Vệ Mạnh Hỉ biết tâm tư của bọn nhỏ “Anh biết vì sao bọn nhỏ không để ý đến anh không?”
“Tại sao?”
“Tôi có thể nói với anh nhưng anh phải thành thành thật trả lời vài vấn đề”.
Lục Quảng Toàn thực không hứng thú với cách giao tiếp như con nít này, ngược lại hỏi chuyện khác: “Em tính ở chỗ này à?”