Chương 52: Sự Tích Chiếc Váy

Vệ Mạnh Hỉ sửng sốt, nhớ tới phải giải thích mối quan hệ gia đình phức tạp, vì thế theo mạch chuyện liền nói: “Chỉ ăn với uống thôi cũng đủ khiến hai vợ chồng đều nghèo”.

Người bán hàng cũng là của đứa con nên thích nói chuyện với người làm mẹ giống mình. Vì thế bắt đầu kể ra nhà mình có mấy đứa nhỏ, như thế nào bướng bỉnh, rồi tốn tiền linh tinh vào cái gì.... Vệ Mạnh Hỉ thỉnh thoảng phụ họa hai câu, cuối cùng người bán hàng dứt khoát khuyên cô: “Em gái, chị nói với em nhé, em đừng mua đồ ở đây, cứ cắt mấy khúc vải về nhà tự làm, có thể đo đạc kích cỡ, làm rộng một chút có thể mặc lâu dài”.

Như vậy phí tổn cũng rẻ, còn có thể mặc thêm mấy năm.

Vệ Mạnh HỈ thấy cũng đúng, cô xem rồi chỉ vào khúc vải nhung, xác thật là loại tốt hơn so bộ đồ bọn nhỏ mặc trên người. Hỏi giá cả hợp lý cô dứt khoát liền mua 10 mét.

Dù sao hiện tại bản thân mình cũng còn rảnh rổi, làm từ từ cũng xong, đa số phụ nữ ở thời đại này đều sẽ làm quần áo.

Nhìn một hồi lại thấy có vải dệt vừa ý, Vệ Mạnh Hỉ nhớ tới chính mình cũng không có quần áo để thay đổi hằng ngày, liền mua thêm mấy mét vải dệt cho mình làm một chiếc áo sơ mi.

“À phải rồi, nơi này có vải bông trắng không?”

“Có thì có rồi đó, nhưng màu trắng dễ dơ lắm”.

“Không sao, cắt cho tôi 5 mét đi”. Cô tính làm cho tiểu Ô Ô hai bộ quần áo thoải mái, thời điểm cô vừa trọng sinh liền thấy tiểu nha đầu chính là cởi truồng đâu.

Tuy rằng lấy nhặt lại đồ rách của các chị nhưng rách rưới đến không còn hình dáng gì.

Người bán hàng mừng rỡ cười đến không khép được miệng, liền thích Vệ Mạnh Hỉ quặng tẩu này, công nhân mỏ than làm việc vất vả nửa năm nhưng lại ít khi cần tiêu tiền, vợ con đến thăm nên khẳng định muốn bao nhiêu liền cho bấy nhiêu, tiểu quặng tẩu này tiền trong tay rộng rãi, so với nữ công nhân bên này chưa chắc bỏ ra số tiền này.

Chà, mua vải không đã tốn 30 đồng.

“Tiểu quặng tẩu đến tham quan gian hàng này của chúng tôi, ở đây có giày dép xinh đẹp cho trẻ con” Một người bán hàng ở gian khác xem Vệ Mạnh Hỉ mua nhiều như vậy cũng quảng cao cho chỗ mình.

Vệ Mạnh Hỉ cúi đầu nhìn giày của nhóm tiểu gia hỏa, rách tung tóe không ra hình dáng của giày nữa, ngón chân cũng lộ ra, đi đường nhiều đương nhiên không tránh khỏi bị mài mòn.

Vệ Hồng nhìn với ánh mắt mong chờ.

Kỳ thật Vệ Mạnh Hỉ đã sớm nhìn thấy giày da nhỏ màu đỏ trên gian hàng, nhưng có phải cô hoa mắt không, cảm thấy giá ở ở đây đắt nhiều hơn so với bên ngoài, cư nhiên 29 đồng tiền, cao hơn một tháng lương của Lục Quảng Toàn a!

ĐÚng là xa xỉ xa xỉ!

Hiện tại trong tay có 800 đồng, không phải mua không nổi, chính là cô thấy cái giá này quá cao. Điều kiện ở đây vùng khai khác than đen như mực, mang mấy ngày không biết thành hình dạng gì, cô có chút do dự.

Mua thì đứa nhỏ cao hứng, không mua thì bù qua mua cho cả nhà mỗi người một đôi giày cao su mới tinh chất lượng.

Vệ Mạnh Hỉ đưa tay sờ vào túi, đụng đến cuốn sổ tiết kiệm của Lục Quảng Toàn, nhờ người bán hàng lấy hai đôi cho Vệ Hồng cùng Căn Hoa ướm thử.

Giày da nhỏ bề mặt sáng bóng, đầu giầy hình tròn, hình dáng dài giống như con thuyền đỏ nhỏ, bên trên còn đính một con bướm hồ điệp lấp lánh, bước đi làm hai cánh bướm vỗ vỗ. Nhìn xem, như vậy làm gì có bé gái nào không bị mê hoặc chứ?

Hai đứa nhỏ mang vào liền không muốn cởi ra.

Vệ Mạnh Hỉ cắn môi, một đôi 29 đồng, hai đôi hết 58 đồng, bằng một hai đến ba tháng lương của một công nhân.

Người bán hàng nhìn ra được cô do dự điều gì, liền nói: “Dù sao cũng là bốn bào thai, chân kích cỡ cũng giống nhau, chị mua một đôi đi, hai chị em thay phiên nhau mang, như vậy có được không?”

Vệ Hồng Căn Hoa tán đồng, gật đầu cái bụp. Hai đứa nó biết giày da đắt, chỉ cần mua một đôi là được, bọn nó sẽ đem giày da như bảo bối mà trân trọng, nhất định mang đến khi bọn nó lớn lên luôn.

Bỗng nhiên Vệ Mạnh Hỉ giật mình nhớ tới điều gì đó, đời trước hai chị em phát sinh mâu thuẫn là từ khi nào? Chính là cô không có tiền, mua một chiếc váy hai chị em vào buổi biểu diễn tết thiếu nhi, đã nói trước là thay phiên nhau mặc, nhưng đến sự kiện tết thiếu nhi ngày ấy hai đứa đều tham gia diễn văn nghệ, Vệ Hồng biểu diễn trước nên mặc trước nhưng không có đem váy thay thế đến nên Căn Hoa không có váy để mặc, không lên được sân khấu, chỉ đứng đó nhìn bạn bè biểu diễn, được cổ vũ khen ngợi.

Lúc đó Vệ Mạnh Hỉ chỉ xem là chuyện nhỏ, không chỉ là một cái tiết mục biểu diễn thôi sao, lần này không được thì lần sau sẽ tham gia được thôi. Nhưng cô lại quên đó là buổi biểu diễn dịp tết thiếu nhi cuối cùng của cấp một, vì lần biểu diễn này Căn Hoa đã chuẩn bị rất lâu.