Chương 51: Tiền Tiết Kiệm

“Còn có cái này, em giữ cẩn thận” Lục Quảng Toàn đưa lại đây một cuốn sổ màu xanh lục, Vệ Mạnh Hỉ còn chưa kịp xem thì anh đã đi ra cửa “đem cửa đóng lại, có việc gì thì đến đội khai thác than số hai, ban số ba”.

Chung quy mà nói, trừ bọn nhỏ không để ý anh, Vệ Mạnh Hỉ đối với người anh cơ bản là vừa lòng, tạm thời giữ cái này đi.

Nếu không dấn thân vào tình yêu thì không biết cảm giác tình yêu là như thế nào, bọn họ chưa trải qua giai đoạn yêu đương liền sinh con cái, cho nên nhân phẩm là quan trọng nhất, tình yêu phong tuyết nguyệt thì làm sao, có thể trở thành cơm để ăn được không?

Suy nghĩ một hồi cô mở cuốn sổ nhỏ ra, nguyên lai là sổ tiết kiệm. Cô định cười nói tên gia hỏa này có có thể tự mình làm sổ tiết kiệm, mỗi tháng chỉ thừa có 8 đồng, sợ là tích góp một năm cũng không đủ phí làm sổ tiết kiệm………. Kết quả lật qua cô liền trợn tròn mắt.

Vệ Mạnh Hỉ xoa xoa hai mắt sợ mình mệt nhọc mà hoa mắt, cô đếm lại con số khoảng ba lần, bên trong có tận 300 đồng.

Mỗi tháng dư lại 8 đồng kia còn phải tính cả ăn mặc ở đi lại này nọ, dựa theo thâm niên công tác được 5 năm, nếu tích góp được con số này, vậy mỗi tháng anh chỉ dùng 3 đồng tiền.

Một ngày ba bữa cơm chỉ trong vòng một mao tiền? Cái này chưa tính lộ phí về quê, cùng với quà cáp gia hữu tới lui rồi phí mua tem, phí gửi thư….

Phải biết rằng ở khu vực khai thác mỏ này không thể so với bên ngoài, một cái bánh mì bột ngô đã có giá hai xu, bột ngô hai xu năm xu, bạch diện ba xu… đừng nói đến việc thêm cơm thêm đồ ăn, ngày lễ tết dù sao cũng phải ăn uống một phen ngon hơn.

Anh không có khả năng mỗi ngày chỉ ăn một cái bánh bột ngô đi? Vệ Mạnh Hỉ chưa bao giờ gặp qua người tiết kiệm đến mức này, thậm chí là đàn ông cũng chưa từng thấy nên cô không tin!

Chính vì thế chỉ có thể lí giải rằng anh nói với bên ngoài mỗi tháng tiền lương được 28 đồng là giả.

Vệ Mạnh Hỉ cảm thấy hưng phấn với suy đoán của mình. Anh tích góp nhiều tiền như vậy, đơn giản có hai khả năng, một là nói dối về tiền lương của mình để tích góp một phần, nếu ba mẹ ruột ở quê anh biết được sự thật chắc bị chọc tức đến chết. Nghĩ đến hình ảnh kia Vệ Mạnh Hỉ thấy hết sức hả dạ.

Làm kẻ địch tức chết thì còn gì hả hê bằng, Vệ Mạnh Hỉ có suy nghĩ khác về Lục Quảng Toàn, quyết định phải đổi cái nhìn về anh.

Còn một loại khả năng đó chính là có lẽ anh có việc khác và nguồn thu nhập khác. Trong đầu cô nhớ tới trên đầu giường của anh có nhiều sách, một người từng được gửi gắm và kỳ vọng cao để bồi dưỡng kỹ sư như vậy, chẳng lẽ cam tâm tình nguyện cả đời làm việc ở dưới đáy giếng sao?

Phải biết rằng “mỏ than đen” ba chữ này chính là nghĩa xấu, mặc dù không có nghề nghiệp cao hay thấp, nhưng mọi người sau lưng sẽ biết công việc nào tốt và công việc nào không tốt.

Nghĩ ngợi một hồi cô mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Thời điểm tỉnh lại đã là buổi chiều, nhìn vị trí của mặt trời có lẽ khoảng bốn giờ rưỡi chiều, nhóm tiểu gia hỏa đang chơi đùa trong phòng, có đứa nằm trường ở mép giường đếm xe đạp, có đứa đem nhà vệ sinh thành nhà trơi trò chơi đóng vai gia đình, có đứa thì chui xuống gầm giường chơi trốn tìm.

Đợi đến lúc tiểu Ô Ô tỉnh ngủ, Vệ Mạnh Hỉ mang theo bọn nhỏ ra cửa.

Việc khác tạm thời gác sang một bên, trong tay có tiền nên cô định mua cho bọn nhỏ mỗi đứa một bộ đồ mới. Lúc trước vì muốn bôi xấu cho nhà họ Lục nên không mang một bộ quần áo nào của bọn nhỏ đi, chỉ mặc một bộ trên người, hiện tại đã dơ còn có mùi hôi.

Ở khu vực khai thác mỏ này cùng với bên ngoài không có nhiều khác biệt lắm, huống chi Vệ Mạnh Hỉ đối với nơi này lại vô cùng quen thuộc, mặc dù vậy cô vẫn tỏ vẻ không quen, giữa trưa cô còn cố ý hỏi tiểu Lưu nhà vệ sinh ở đâu, sợ mình thành thục quá khiến người ta nghi ngờ. Hiện tại không có người ngoài nên không cần ngụy trang, trực tiếp dẫn nhóm tiểu gia hỏa đến cửa hàng ở khu vực khai thác mỏ.

Ở đây có điểm tốt so với bên ngoài là mua đồ không cần dùng phiếu, nhưng hơi đắt hơn xíu. Vì công nhân mỏ thân đa số là từ nơi khác đến, bên này không có các loại đồ dùng sinh hoạt cung ứng phiếu, nhưng chỉ là số nhỏ nên ở đây cứ mắt nhắm mắt mở, miễn có tiền là bán.

Bọn họ vừa nhìn thấy chính là điển hình tới thăm người thân “quặng tẩu”. Trong quân đội thì có “quân tẩu”, mỏ thân thì có “quặng tẩu”.

Vệ Mạnh Hỉ quét mắt nhìn xung quanh, trên quầy màu xám đen như mực, không có ánh sáng vời vợi như cung tiêu xã Ánh Dương, ngay cả móc treo cũng bám ít bụi than đá.

“Chào đồng chí, bộ này có cỡ nhỏ không?” Cô nhìn trúng bộ quần áo vải bố sợi tuyến. HIện tại điều kiện kinh tế có hạn nên cô dự định mua quần áo có thể mặc được bốn mùa.

“Nhỏ nhất chỉ có cái này” Người bán hàng nhìn một hàng bốn đứa nhỏ trông giống nhau như đúc, hơn nữa mỗi đứa đều gọi vị quặng tẩu này là mẹ, “đây là là bốn bào thai nhà đồng chí à?”