Lục Quảng Toàn trợn tròn mắt, hoàn toàn không có từ nào để nói pha lẫn sự hụt hẫng.
Là một người từng tuổi này thì anh chắc chắn sẽ không hoàn toàn tin lời từ một phía nhưng lấy tính cách của mẹ mình anh tin sự thật là mẹ anh đã là ra loại chuyện này nên mặc kệ cha mẹ anh ầm ĩ thế nào anh vẫn đổi tên đơn gửi tiền.
Vệ Mạnh Hỉ cũng biết anh không thể hoàn toàn tiếp thu sự thật mâu thuẫn nội bộ gia đình này nên tiếp đó cô cũng không nói thêm gì.
Nhà khách mở quặng không xa, đi vài phút là đến, sau khi đặt phòng xong thì anh không cần an bài gì nhiều, trước tìm nhân viên mượn cái chậu, tiện đường mua một cái khăn lông trắng mới.
Vệ Mạnh Hỉ chịu đựng mùi vị trên người thật lâu, không quan tâm nước có ấm không mà trực tiếp mở nước máy lên tắm rửa.
Ở mỏ than Kim Thủy nóng hơn so với thôn Thái Hoa Câu nên nước xả ra cũng phần nào nóng, nước cuốn đi bơ dẩn trên người, chờ tắm xong đi ra thì nhóm tiểu gia hỏa đã hô hô ngủ ngon lành.
Đứa nhỏ nhiều, lại nghịch ngợm nên ngủ một chút không thành thật, đứa này xoay qua, đứa nọ gác lên người đứa kia, còn đứa thì vừa ngủ vừa bẹp miệng , Căn Hoa còn nói mớ: “Đau bụng quá”.
Vệ Mạnh Hỉ vội vàng đi qua xoa bụng nó: “Sao rồi, đau bụng mẹ dẫn xuống lầu đi nhà vệ sinh”.
Nhưng trong chốc lát vẫn không có phản ứng, Căn Hoa được mẹ xoa bụng mềm mại qua lại, không biết có bị hoa mắt không, cô còn phát miệng khóe miệng đứa nhỏ này còn cười nhếch lên một cái.
“Con bị làm sao vậy? Không chừng ăn nhiều quá bị đau bụng rồi”. Vệ Mạnh Hỉ lo lắng, lâu ngày như vậy mới ăn lại nhiều cơm trắng với thịt nên bị đau bụng không, ai ngờ Căn Bảo mở miệng nói “Chắc là chị ăn đồ ăn của hư ba ba nên bị trúng độc”.
Nói xong, lại không nghe thấy âm thanh nói chuyện của hư ba ba, nó hé con mắt ra, vừa lúc bắt gặp được ánh mắt của mẹ nên nhanh lẹ nhắm chặt mắt lại, ậm ự giả bộ ngủ.
Vệ Mạnh Hỉ: “……………”
Hai cái đứa này! Làm trò mà!
Cũng thật tinh ra, thì ra bọn nó bất mãn với ba nhưng không dám nói thẳng, bày đặt cố ý nói mớ đề phát tiết ra chứ gì.
Vệ Mạnh Hỉ cười xem như không nhìn thấy gì, người đàn ông đang đứng ở cửa sổ nghe chẳng nói gì, trái tim như bị chôn vùi dưới nấm mồ. Được rồi, muốn viếng mồ mả hiện tại không được nha, phải đợi đến sang năm thanh minh đi. Vệ Mạnh Hỉ chửi thầm, đưa tay vuốt bím tóc của mình, bây giờ có một chai dầu gội đầu, tắm lại lần nữa thì còn gì tuyệt vời bằng.
Trong phòng này tuy bảy người đều là dinh dưỡng bất lương nhưng đầu tóc của hai người lớn tại đặc biệt tốt, tóc nhiều có màu đen huyền, còn nhóm tiểu gia hỏa thì vàng hoe lưa thưa, cũng không biết về sau tẩm bổ lại có thay đổi nổi không đây.
Vệ Mạnh Hỉ lau mồ hôi trên trán cho tiểu Ô Ô, trong lòng tràn đầy hy vọng.
Cô tin tưởng, lúc này đây mình có thể khiến cuộc sống trở nên tốt hơn, tuyệt đối sẽ không dựa dẫm vào bất kỳ ai, bao gồm người chồng trước mắt này, không biết tính tình của anh ta tốt hay xấu.
“Việc khác đừng lo lắng, trước mắt nghỉ ngơi hai ngày, ngày mai tan ca sớm, anh dẫn mẹ con đi làm quen hoàn cảnh nơi này”. Tầm mắt của người đàn ông rơi vào đứa con gái út, nói anh không đau lòng là giả, mặc dù con gái không quan tâm anh.
“Con gái bị bệnh em cũng đừng vội, hậu thiên anh xin nghỉ rồi đi đến bệnh viện tổng của quặng khám”.
Vệ Mạnh Hỉ lúc này mới hừ hừ một tiếng, tỏ vẻ đồng ý.
Sột soạt sột soạt một hồi anh móc từ trong túi ra một xấp phiếu gạo và tiền đưa cho toàn bộ cho Vệ Mạnh Hỉ “Cơm chiều đi nhà ăn ăn đi, nhớ kêu nhiều thịt một chút”.
Vệ Mạnh Hỉ cũng không khách khí mà lấy toàn bộ, nhìn sơ qua có khoảng mười lăm mười sáu đồng, chắc hẳn trên người anh có tích lũy riêng, mỗi tháng anh được 28 đồng, gửi về nhà 20 đồng, ở đây không ăn không uống nhiều nên có khả năng còn tiền.